Chương trước
Chương sau
"Được rồi, ngươi lui ra đi." Tống lão không kiên nhẫn phất tay.

Mạc Ly vội vàng khom người: "Vâng."

Mạc Ly ôm một bụng nghi hoặc xoay người đi ra cửa. Sau khi hắn rời đi, Tống Nhiên mới thu hồi ánh mắt, cười ha hả.

"Thù lão nhân, nha đầu mà Mạc Ly nói chính là thiên tài mà ta nói, nàng thật sự có tinh thần lực rất cường đại, nếu không tin, chờ đến khảo thí, chúng ta đến xem."

Tống lão cười tự tin, không biết vì sao, hắn rất có lòng tin vào nha đầu kia.

"Cho dù thật sự như ngươi nói thì thế nào? Ngươi cũng nói, nha đầu kia từ bên ngoài Trung Châu đến, cái thế giới bên ngoài Trung Châu có thể có đan dược sư ưu tú tồn tại sao? Bất quá chỉ là một đám ô hợp mà thôi, cho nên, dù nha đầu đó có thiên phú không tồi cũng không chắc có đủ thực lực thông qua cuộc khảo thí này."

Thù Dục khẽ cau mày, so với tin lời Tống lão nói, hắn càng tin tưởng lão gia hỏa này nhầm lẫn hơn.

Vô tận tinh thần lực? Sao có thể?

Từ trước tới nay, chỉ có Nguyệt Tôn của ngàn năm trước mới có tinh thần lực cường đại như thế, trừ phi nàng là Nguyệt Tôn chuyển thế.

Nhưng có khả năng này sao?

Thù Dục bật cười lắc lắc đầu, Nguyệt Tôn chính là thần của bọn họ, tuyệt đối không ai có thể vượt qua nàng.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, đã đến ngày khảo thí.

Rất nhiều người đến hội trường từ sớm, ngồi nhìn những lò luyện đan được bày biện trong hội trường.

"Tiểu Nguyệt Nhi, cố lên!"

Diêu Vân Thanh đứng dậy, vẫy vẫy tay cổ vũ cho Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt thanh tú vì kích động mà đỏ bừng.

Trên hội trường, thiếu nữ một thân bạch y nhẹ bay, tóc đen thả sau lưng, thân thể thon thả đứng trong nắng sớm tạo thành một cái bóng thật dài.

Ánh mắt Diêu Vân Thanh có chút hoảng hốt, Mộ Như Nguyệt như thế thật sự phong hoa tuyệt đại, là tiêu điểm của vạn người....

Triệu Khuynh Tuyết nhìn chằm chằm thiếu nữ tuyệt sắc trên đài, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt ghen ghét.

Lúc này, nàng nhất định phải khiến nữ nhân này xấu mặt trước công chúng!

Ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết nhìn về phía thân ảnh mặc y phục xanh đen, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Triệu Lâm đã đến, bất luận thế nào cũng không để nàng luyện chế được đan dược."

Nàng là muội muội của thiếu chủ Triệu gia, Triệu Lâm sao có thể không nghe lời nàng?

Mộ Như Nguyệt, ngươi không nên đáp ứng yêu cầu của đường chủ, cơ hội tốt như vậy sao ta có thể bỏ qua được?Nghĩ đến tình cảnh ngày đó bị Tử Thiên Cảnh đạp dưới chân mà vũ nhục, tim Triệu Khuynh Tuyết như bị gai nhọn đâm vào, đau đớn đến khó thở.

Nếu không phải tại nữ nhân này, thiếu niên kia làm sao lại đối với nàng như vậy?

Triệu Lâm khẽ gật đầu với Triệu Khuynh Tuyết, ánh mắt hung ác nham hiểm lặng lẽ đảo qua phía Mộ Như Nguyệt.

"Khụ khụ", Tống Nhiên đi lên đài, ho khan hai tiếng, quét mắt mọi người bên dưới, lúc nhìn đến Mộ Như Nguyệt thì hơi dừng lại một chút, "Các vị, đã đến ngày khảo thí, như vậy các vị cũng đã chuẩn bị tốt, vậy ta cũng không nói nhiều nữa, lần này các ngươi phải luyện chế đan dược hệ hỏa, không hạn chế cấp bậc, nhưng đan dược của các ngươi phải chứa tối thiểu 60% nguyên tố hệ hỏa."

Nói như vậy, đan dược được tạo thành từ các nguyên tố, đan dược nguyên tố đơn hệ đặc biệt khó luyện chế, nhất thời mọi người đều hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều có chút ngưng trọng....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.