Chương trước
Chương sau
"Thù lão nhân, ta nói thật đó, ngươi rốt cuộc có tin ta hay không? Cái thiên tài kia thật sự tồn tại, không phải do ta thổi phồng!"

Trong đan đường, Tống Nhiên nôn nóng giải thích: "Nàng kia thật sự có tinh thần lực vô cùng cường đại, suýt chút nữa làm ta ngã sấp xuống đất."

"Chậc chậc", Thù Dục cười nhạo, nói, "Tống lão, ngươi lại nói bậy bạ cái gì? Ta nhớ lần trước ngươi cũng nói gặp được một thiên tài, kết quả thì sao? Là ngươi không cẩn thận nhận lầm, lần này ngươi lại khoe khoang bậy bạ, có một lần rồi, lần sau ai còn tin ngươi nữa?"

Tống lão hung hăng trừng mắt hắn một cái: "Lần trước đúng là ta hiểu lầm nhưng lần này là thật sự! Đúng rồi, cách đây không lâu học phủ chúng ta không phải phát hiện một nhân vật thiên tài sao? Hình như tên Dạ Vô Trần, nếu nói thiên tài của võ đường là hắn, thì thiên tài của đan đường chính là Mộ Như Nguyệt."

"Dạ Vô Trần?" Nói đến nhân vật này, Thù Dục nhịn không được nhíu mày, "Từ sau khi Dạ Vô Trần đến đây, học phủ của chúng ta đều hỗn loạn, đặc biệt là mấy nữ nhân đó, rõ ràng là một đám hoa si, trước kia cũng không phải như vậy, hơn nữa ta cảm thấy mục đích của hắn không đơn giản, hình như tới học phủ vì cái gì đó, nhưng mà không thể không nói, tên kia quả thật là nhân tài hiếm có."

Tống lão cười ha hả: "Ngươi quan tâm hắn có mục đích gì, học phủ chúng ta ngoài chỗ sau núi ra cũng không có bí mật gì, nhưng sau núi là linh hồn của lão tổ tông tọa trấn, họ đều là nhân vật ngàn năm trước, đã từng đi theo Nguyệt Tôn, người có thể được Nguyệt Tôn nhìn trúng sẽ là người thường sao? Cho nên không cần lo sau núi sẽ xảy ra vấn đề gì, Dạ Vô Trần đó quả thật là có chút muốn làm gì thì làm, không xin phép đã trực tiếp rời khỏi học phủ, cũng không biết khi nào trở về...."

Nói tới đây, hắn thở dài một tiếng.

Nhưng ai bảo người ta là thiên tài, bên võ đường cũng chưa nói gì, bọn họ đương nhiên cũng không nhàn rỗi đi quản chuyện của người khác, hắn là thiên tài, dĩ nhiên có quyền lợi hơn những người khác, hoàn toàn có thể tự tiện ra vào học phủ...

"Tống Nhiên trưởng lão, Thù Dục trưởng lão."

Đúng lúc này, một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến.

Hai người quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy Mạc Ly đang bước nhanh vào thì hơi nhíu mày.

"Mạc Ly, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì sao?"

"Là thế này, hai vị trưởng lão", Mạc Ly cung kính đem chuyện vừa rồi thêm mắm dặm muối nói ra, "Nữ tử tên Mộ Như Nguyệt kia không biết tôn sư trọng đạo, cho nên ta mới muốn kiểm tra thực lực của nàng, nhưng mà nàng lại đưa ra những yêu cầu đó, ta không dám đồng ý, cho nên đến thỉnh giáo hai vị trưởng lão."

Tống Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu kia ngày đầu tiên vào học phủ đã gặp phong ba. Nhưng mà, hắn hiểu rõ Mạc Ly này, đương nhiên lời hắn nói là không quá đúng sự thật, không thể tin tưởng.

Có điều, Tống Nhiên cũng muốn biết trình độ nha đầu kia thế nào...

"Tốt, ta có thể đáp ứng yêu cầu của nàng", Tống Nhiên mỉm cười gật đầu, "Hơn nữa cuộc khảo thí ba ngày sau, ta sẽ tự mình đến chủ trì."Mạc Ly kinh ngạc nhìn Tống Nhiên.

Lấy thân phận của Tống Lão, những chuyện này căn bản không cần hắn tự mình ra mặt, hiện tại lại muốn chủ trì khảo thí? Rốt cuộc có chỗ nào sai lầm?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.