Chương trước
Chương sau
"Tốt, khảo thí bắt đầu, các ngươi có thời gian nửa nén nhang, vượt quá nửa nén nhang mà còn chưa hoàn thành cũng coi như thất bại."

Tống Nhiên ngồi xuống, giọng điệu thản nhiên nói.

Xôn xao!

Mộ Như Nguyệt chợt vung tay lên, phóng một ngọn lửa về phía đáy đan lô, tinh thần lực hơi đảo qua gốc dược liệu trong tay, ném vào đan lô.

Nàng chậm rãi bình tâm lại, tập trung nhìn chăm chú vào đan lô trước mặt.

"Tống lão, nàng chính là thiên tài mà ngươi nói?" Thù Dục nhíu mày, mấy dược liệu nàng lấy ra đều rất bình thường, không biết rốt cuộc thực lực thế nào.

Tống Nhiên có chút bất an, dù có thiên phú cường đại cũng không chắc đã có trình độ luyện chế cao, có lẽ ở ngoại giới bị mai một cũng chưa biết chừng.

Cho nên, hắn cũng không biết hiện tại thực lực của Mộ Như Nguyệt thế nào...

Mộ Như Nguyệt phóng tinh thần lực ra, bao bọc lấy đan lô, cộng thêm độ ấm của ngọn lửa làm dược liệu hóa thành chất lỏng, lại cầm một gốc dược liệu khác bỏ vào đan lô.

Thời gian từng phút trôi qua, các thí sinh khác cũng bắt đầu luyện chế đan dược, nhất thời, toàn bộ hội trường đều chìm trong bầu không khí khẩn trương.

Oanh!

Đột nhiên, một tiếng nổ chấn động vang lên, mọi người đều nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại....

Thần sắc thiếu nữ lạnh nhạt nhìn đan lô bị nổ trước mặt, hơi nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý.

"A", Triệu Lâm cười lạnh, khinh miệt nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu nữ, "Nhanh như vậy đã nổ lò, ngươi.... bất quá cũng chỉ đến thế."

Mọi người đều tươi cười trào phúng, khinh bỉ nhìn bạch y thiếu nữ.

Có thể tham gia khảo thí đều là các đệ tử tương đối có thực lực, nhanh khiến đan lô nổ mạnh như vậy, thực lực nữ nhân này quả thật quá kém, không biết Mạc Ly đường chủ vì sao lại cho nàng tới tham gia khảo thí.Căn bản là ở đây làm mất mặt xấu hổ!

Nếu đổi lại là bọn họ, phỏng chừng cũng không vác cái mặt ngốc đến đây.

"Tiểu Tuyết Nhi!" Diêu Vân Thanh đứng bật dậy, hung tợn trừng mắt Triệu Khuynh Tuyết đang trào phúng bên cạnh, sau đó lo lắng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Chỉ có Tử Thiên Cảnh không nói gì, nhưng ánh mắt đảo qua phía Mạc Ly hiện lên lãnh ý.

"Xem ra có vài người cần giáo huấn một chút."

Tử Thiên Cảnh hơi cong khóe môi, nụ cười lười biếng động lòng người nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo.

"Thù lão nhân, ngươi có phát hiện không?" Ánh mắt Tống Nhiên trầm xuống, "Đan lô của nha đầu có vấn đề, bị người khác động chân động tay nên mới bị nổ."

Thù Dục không nói gì, khẽ gật đầu, có thể dùng thủ đoạn trước mặt bọn họ, lá gan của người kia không nhỏ.

Trầm mặc nửa ngày, Thù Dục quay đầu nhìn về phía Tống lão, nói: "Kế tiếp nên làm gì bây giờ?"

"Làm gì bây giờ?" Tống lão cười khổ, "Mỗi lần đều chuẩn bị vừa đủ số lượng đan lô, hiện tại ở đây căn bản không có đan lô dự phòng, nếu bây giờ đi lấy thì không đủ thời gian."

Nói tới đây, ánh mắt hắn sắc bén, nếu để hắn biết được ai hại nha đầu như vậy....

Tống lão trầm tư một lát, ngẩng đầu nói: "Các vị, lần này xảy ra một vài sự cố, tạm thời đình chỉ khảo thí, chờ sau khi ta sai người đưa đan lô tới lại tiếp tục."

Nghe vậy, đám người lập tức nghị luận ồn ào, không ai là không bất mãn với quyết định của Tống lão.

Đã bắt đầu luyện đan, làm sao có thể ngừng lại? Hiện tại nếu ngừng, quá trình luyện trước đó đều uổng phí, vì một người đáng giá sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.