“Hơn nữa...” Mộ Như Nguyệt cười lạnh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, nói, “Ta cùng nam nhân của ta vẫn đang ngủ, chưa từng rời khỏi lều, nhưng thật ra có người nào đó đến tìm nam nhân của ta bảo chúng ta ngày mai chủ động rời đi, nam nhân của ta sợ nàng quấy rầy ta nghỉ ngơi mới đuổi nàng ra ngoài, không biết ở đâu ra người nào bị khinh bạc? Ta không cho rằng đã có ta, hắn còn trêu chọc nữ nhân khác.”
Mộ Như Nguyệt có tự tin, nếu Dạ Vô Trần đã có nàng mà còn thích nữ nhân khác, phản bội nàng, vậy thì cũng không đáng để nàng yêu...
Ánh mắt những người khác đảo qua Mộ Như Nguyệt cùng Kỷ Thủy Nhu.
Xác thật là như thế, bất kì điểm nào Kỷ Thủy Nhu cũng kém Mộ Như Nguyệt quá nhiều, chỉ cần mắt không bị mù sẽ không bỏ trân châu mà chọn mắt cá...
“Nhu Nhi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Sắc mặt Tần Dật lạnh lùng, quát.
Thân thể Kỷ Thủy Nhu khẽ run lên, mím chặt môi không nói lời nào. Nàng thật sơ ý, nếu sớm phát hiện nữ nhân kia ở đây nàng nhất định sẽ không nói như vậy.
“Nhu Nhi, xin lỗi Mộ cô nương cùng Dạ công tử!” Tần Dật nhíu mày, khuôn mặt thanh tú lạnh lẽo.
Kỷ Thủy Nhu rưng rưng nước mắt, bắt nàng xin lỗi? Làm sao nàng cam tâm? Nhưng nếu không làm vậy biểu ca sẽ tức giận, sẽ mặc kệ nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ?
“Thực.... thực xin lỗi.”
Một câu này tựa như dốc hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878169/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.