Kỷ Thủy Nhu gắt gao cắn chặt môi tái nhợt, ủy khuất nói: “Nhu Nhi biết lúc trước không nên có địch ý với Mộ cô nương cho nên muốn đi xin lỗi nàng, nhưng ta không biết Mộ cô nương có nguyện ý tha thứ cho ta hay không, nên để người hầu của nàng truyền lời lại, ai ngờ hắn lại...”Lau nước mắt ở khóe mắt, thanh âm Kỷ Thủy Nhu mảnh mai vô lực: “Ai ngờ hắn nhân cơ hội muốn phi lễ ta, ta liều chết trốn thoát mới không để hắn thực hiện được, biểu ca, ngươi đuổi bọn họ đi được không?” 
Tần Dật thở dài, cởi áo khoác của mình khoác lên người Kỷ Thủy Nhu, che da thịt lộ ra trước ngực nàng. 
Vừa rồi nghe được thanh âm của Kỷ Thủy Nhu, đám người Trương thúc đều đi ra khỏi lều, vừa nghe được lời này, bọn họ phẫn nộ muốn đi tìm Dạ Vô Trần đánh một trận. 
Bọn họ hận nhất loại tra nam khinh bạc nữ tử này. 
Loại người như hắn nên thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn! 
“Thiếu gia, đi, chúng ta báo thù cho tiểu thư.” 
“Dám khinh bạc nữ tử, loại người như vậy không xứng sống trên đời!” 
Mọi người đều phẫn nộ, xoa xoa tay hầm hè muốn tìm Dạ Vô Trần tính sổ. 
Trong lòng Kỷ Thủy Nhu đắc ý nhưng sắc mặt không thay đổi, bộ dáng mảnh mai kia quả thật cực kì giống như nhận hết ủy khuất. 
“Mộ cô nương không phải người không hiểu lý lẽ, nàng sẽ cho chúng ta một công đạo”, Tần Dật nhăn mày, quét mắt nhìn Kỷ Thủy Nhu, nói, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878168/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.