“Nguyệt Nhi, đi mau.” 
Bên tai truyền đến thanh âm nôn nóng của nam nhân... 
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn liền nhìn thấy một màn cả đời khó quên. 
Đồ án hoa mạn đà la màu tím tà mị ban đầu được thay bằng màu đen, rõ ràng không có gió nhưng áo bào màu tím lại tung bay. 
Ngọn lửa... 
Vô số ngọn lửa từ cơ thể nam nhân thoát ra bốn phương tám hướng, bộ dáng hắn tựa hồ rất thống khổ, dung nhan tà mị trở nên khủng bố. 
Ngọn lửa đi đến đâu, rừng cây hoang vu đến đó, màu đen nhìn thấy ghê người. 
Cảm nhận được cỗ lực lượng kia, tim Mộ Như Nguyệt đập mạnh và loạn nhịp, vừa rồi nếu Dạ Vô Trần không đẩy nàng lăn xuống núi, có lẽ hậu quả thật không dám tưởng tượng... 
Dạ Vô Trần an tĩnh lại, mồ hôi trên mặt đầm đìa, trong lúc hắn còn đang thở phì phò, một đôi tay từ phía sau ôm chặt lấy hắn. 
Mộ Như Nguyệt gắt gao ôm nam nhân, đôi mắt rũ xuống không che giấu được vẻ đau lòng. 
Bất luận hắn là ngốc tử hay là hắn hiện tại đều khiến nàng đau lòng như vậy... 
Tuy chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt, Mộ Như Nguyệt lại cảm thấy hắn rất thống khổ, ai nói lực lượng cường đại là chuyện tốt? Lực lượng này chỉ mang lại cho Vô Trần vô tận đau đớn thôi. 
“Vừa rồi... ngươi đều thấy được?” 
Dạ Vô Trần cười khổ, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình khi đó thật khủng bố. 
“Vô Trần, mặc kệ có chuyện gì, ta đều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878170/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.