Băng Hạ quay người lại định trêu anh tiếp thì giật mình không thấy bóng anh đâu. Rõ ràng vài giây trước còn đuổi theo ngay sát nút cô, giờ đã bốc hơi đi mất. Cô hoảng hốt kiếm tìm, xung quanh cô ngoài biển và bãi cát đang thủ thỉ tâm tình, thì chẳng còn ai nữa. Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống tầng nước sâu.“Hạo Thiên….!!!”Bất thình lình, từ sau lưng cô, một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy. Người ấy tựa đầu vào vai cô, cắn vào cổ cô một cái rõ đau.“A!!!”“Còn dám trêu anh nữa không???”“Bỏ em ra, anh là ma cà rồng đấy à, sao cắn em?”“Phạt em, cái tội trêu anh” Anh cúi xuống, hôn lên da cô, đặt môi đúng nơi vừa để lại vết cắn sâu.Mặt Băng Hạ đột nhiên nóng phừng phừng, máu trong huyết quản nhanh nhẹn mọc chân chạy hết lên mặt. Vết cắn của Thiên đúng là rất đau, giống như anh cắn thật, nhưng lại như có thuốc mê, càng đau, trong người lại càng rạo rực.…“Đừng có cắn anh đấy!”“Em biết rồi!”Tia nắng cuối cùng đã tắt từ lâu, trên con đường rộng thênh thang, một chàng trai cõng một cô gái, bước từng bước nhẹ tênh.Băng Hạ nói chưa từng được anh cõng, anh nghe thế, mỉm cười cúi xuống ngoan ngoãn cho cô leo lên lưng, nhưng lại luôn miệng nhắc nhở cô ở đằng sau không được thừa cơ cắn trả thù anh.Cô một tay vòng ôm lấy anh, đầu ngả sang một bên, tay kia nghịch nghịch tóc anh.Giá mà ngay lúc này, thời gian ngưng đọng lại để cô mãi được ôm anh, mãi được ở bên anh, mãi được yêu thương anh.Giá mà con đường mọc dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-he/2921085/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.