Là cô ấy!Trên đường Quốc lộ, chiếc Audi lao đi đầy giận dữ.Cô ấy đã nói dối anh, người chơi đàn mỗi đêm cho anh nghe là cô ấy. Người che giấu sự thật, luôn tỏ ra mình là người ngoài không hay biết gì cũng là cô ấy!Tại sao cô ấy lại làm như thế?Tại sao lại lừa dối anh, tại sao lại cho anh là kẻ ngốc, muốn mặc sức chơi đùa trong lòng bàn tay như thế nào cũng được như thế?Băng Hạ, em thật độc ác.Cô ấy đã lừa dối anh suốt thời gian qua, vậy tại sao không che giấu mãi đi? Thà rằng cô cứ làm như thế, vẫn cứ cho anh lầm tưởng như kẻ ngu dại rằng người đó và cô là hai người hoàn toàn khác nhau.Cô phủ nhận những câu hỏi của anh, cô thản nhiên phủ nhận những việc mình làm, rồi để giây phút biết rằng sắp mất nhau này, sự thật lại bị chính bàn tay cô lột trần. Nó sắc nhọn đâm vào người anh, đau nhức như vết thương lâu ngày.Gió đêm lạnh căm ào vào xe, anh chẳng buồn đóng cửa lại. Cơn lạnh giúp anh tỉnh táo hơn.Anh quặt tay lái, phía trước tối om như đường hầm không thấy lối ra. Chiếc Audi màu xám trong bóng tối gai người phanh kít, để lại một vệt dài trên mặt đường.Nhận ra, chỉ còn một chút nữa thôi, chiếc xe sẽ lao xuống bờ vực đang chờ chực trước mặt như con quái vật nguy hiểm ẩn giấu trong bóng tối, thầm lặng há miệng sẵn sàng nuốt chửng anh.Thiên gục đầu xuống vô lăng.Quá khứ đã ở lại sau mỗi bước chân ta. Dù buồn, dù hận, hay nuối tiếc thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-he/2921084/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.