Tiếng nhạc xập xình với mức âm lượng vô cùng lớn, ánh đèn hồng rực huyền ảo chuyển động, hòa làm một với những bóng người điên cuồng lắc lư thác loạn trong quán bar.Ở một chỗ ngồi khuất phía sau những chậu cây xanh rì – màu sắc lạc lõng duy nhất ở nơi đây.Bàn kính bóng loáng.Hàng chục lon bia xếp nghiêng ngả, có lon đã rỗng không, móp méo, có lon còn vài giọt, nằm trơ trọi.Từng giọt bia lóng lánh dưới ánh sáng mờ ảo.Hạo Thiên, mày có thấy không? Cho dù mày có che giấu thế nào, có lấp liếm thế nào, cô ấy vẫn biết, ông trời vẫn cho cô ấy được biết sự thật.Mày nghĩ mày vẫn còn có thể một tay che trời?Có thể bắt cô ấy không nhìn vào sự thật đang bày ra trước mắt?Bia màu vàng, trong suốt, rót vào bụng như nước lã, lạnh toát.Thiên uống điên cuồng, như muốn trôi hết suy nghĩ, muốn rửa sạch những thứ bẩn thỉu đang đeo bám trên người, và trong quá khứ.Bật nắp một lon bia, Thiên đưa lên miệng uống. Bia vội vã tràn qua cổ họng, không đọng lại mùi vị gì.Vỏ lon rơi xuống đất.Lấy thêm lon khác, bật nắp.Uống nhanh đến mức sặc, cổ họng bật ho. Anh vẫn uống không ngừng, giống như sợ chỉ cần anh ngừng uống dù chỉ một giây, cảm giác tội lỗi sẽ trở về, đè nén con người anh trong sự dày vò đau đớn.Vỏ lon bia thứ n vất lăn lóc trên nền đất.“Mang tiếp bia ra cho tôi!”Mái tóc màu hạt dẻ lòa xòa xuống mắt, ướt mồ hôi, Hạo Thiên quẹt miệng, gọi lớn. Làn da trắng thường ngày giờ đỏ rần rật, huyết quản dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-he/2921083/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.