Cơn mưa chẳng còn biết đâu là giới hạn, điên cuồng vùi dập thân ảnh mỏng manh vừa lao vào màn mưa cùng nỗi đau không lối thoát.Nước mưa trắng xóa, lạnh cóng, cuồn cuộn như vòi rồng, tuôn xối xả, dường như muốn cuốn trôi hết, muốn rửa sạch hết những tham vọng, những tội lỗi bẩn thỉu của nhân sinh, dường như những giọt nước này dành lại là để trút xuống nhân gian trong một chiều cuối đông cùng vết thương còn tươi máu.Thế nhưng, một tấm vải trắng khi đã nhuốm máu đỏ thì khó lòng gột sạch, cũng như tội lỗi tanh hôi đã lưu lại ngàn kiếp chẳng vì một cơn mưa là có thể rửa sạch sẽ, thanh khiết như ban đầu.Vì vậy, mưa vẫn tuôn rơi trong vô vọng, những mong nỗi đau của hiện tại cùng lỗi lầm trong quá khứ vì thế mà nhạt nhòa đi.Lao vào màn mưa tê tái, cái lạnh như hàng ngàn mũi dao bằng thủy tinh đâm xuyên cơ thể, Băng Hạ vẫn cắn chặt môi lao nhanh trong mưa. Nước lạnh tát vào mặt ran rát, vùi dập đôi mi còn vương nước mắt.Đến ông trời cũng ghét bỏ cô, tàn nhẫn vùi cô trong màn mưa nặng trĩu, cô như con thú bị thương, lao đi trong sợ hãi dưới hàng ngàn những cái dày vò của Thượng đế.Đôi môi bị cắn bật máu, thế nhưng những giọt máu thanh khiết hiếm hoi nhất cũng bị mưa cuốn phăng đi, nó muốn lấy của cô tất cả, và nhất định không để lại cho cô bất cứ cái gì.Hạ cảm nhận thấy hàng ngàn mũi xe dừng lại ngay trước chân mình, tiếng còi xe chói tai lạnh lùng xuyên thủng màn mưa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-he/2921082/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.