Cái lạnh từ tay nắm cửa bằng kim loại xuyên thấm vào da tay. Cánh cửa phòng vừa mở, Băng Hạ đã ngã nhào vào bóng tối trong phòng.Căn phòng lạnh lẽo khác thường, Hạ nằm trên đất, giọt nước tan vào màn đêm không thấy rõ hình dạng.Cuối cùng cũng đã nói được rồi, câu chia ly cuối cùng cũng đã có thể thoát ra, cho dù trái tim này có đau đớn như thế nào, thì mọi việc cũng đã kết thúc rồi.Cô đã tưởng tượng ra khi nói lên câu chia tay, bốn phía sẽ lao đến hàng ngàn con dao được ai đó mài sắc lem lẻm, thi nhau đâm vào người cô, đau đớn. Thế nhưng giây phút đã nói ra rồi, thì lại chẳng có con dao nào cả, chỉ có vết thương vô hình vẫn đang lặng lẽ rỉ máu.Băng Hạ run rẩy tiến đến cửa sổ, bàn tay mảnh khảnh kéo tấm rèm màu trắng lên.Hạo Thiên vẫn đứng dưới đó, cô không nhìn rõ đôi mắt anh, không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng cơ hồ lại có thể nhìn rõ giọt nước mắt đang chầm chậm lăn xuống trên má anh.Từng cơn gió không biết vô tình hay hữu ý lướt qua anh, chiếc áo khoác ngoài của anh khẽ lay động. Khung cảnh buồn và thê lương, đâu đây vang lên khúc nhạc Định mệnh ai oán.Cô cắn môi, vội vã thả tấm rèm xuống.Cầm điện thoại lên, ánh sáng từ màn hình làm nhòe đôi mắt cô.“Alô…Nhật Long à…” Cô cố gắng không để giọng mình run rẩy “…Làm ơn giúp tôi…”Thời gian trôi qua như hàng vạn thế kỉ.Một chiếc BMW chầm chậm dừng lại nơi cổng Thánh Huy. Nhật Long bước ra, buồn bã nhìn tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-mua-he/2921086/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.