Nếu như bạn là một chiếc thuyền, vận mệnh bạn sẽ phiêu bạt khắp nơi, không bao giờ cặp bờ được.
— Bắc Đảo xanh đèn
–
Trước cửa khách sạn có một bóng người vừa thấy xe lái tới, nhanh như chớp chạy tới. “Tô Nam?! Tô Nam cậu không sao chứ?”
Tô Nam xuống xe đứng vững, áy náy nói xin lỗi lần nữa.
Trần Tri Ngộ quay cửa sổ xe xuống, sờ qua bóp da móc ra mấy tờ giấy tiền và một tấm thẻ, đem bóp da gợp 2 thứ lại, ném cho Tô Nam, “Giúp thầy thuê gian phòng – em đi tắm trước.”
Hai câu, hai chuyện, ý sai khiến rõ ràng, nhưng lúc nói có chút…
Anh nhẩm lại câu nói, cảm thấy có điểm không đúng, lại không muốn bổ sung hay giải thích cái gì, kéo lên cửa sổ xe, trực tiếp lái xe đi.
Tô Nam tắm rửa một cái, thay quần áo sạch, ngồi bên giường sấy tóc.
Tiếng đập cửa vang lên, Tô Nam tắt máy sấy.
Đại biểu lớp thầy Lưu kêu cô ngồi, chính mình chạy đi mở cửa ra: “Thầy Trần – thầy chờ một chút, để em lấy thẻ phòng của thầy. ”
Trần Tri Ngộ tiếp nhận bóp cùng thẻ phòng, đem túi ny lon đựng thuốc đưa tới, dặn đại biểu lớp, “giúp Tô Nam bôi ít thuốc.” ánh mắt nhìn vào trong phòng.
Người trong phòng cũng đúng lúc nhìn ra. Tóc còn ướt, trên mặt sạch sẻ.
Anh nâng giọng: “Bôi thuốc rồi sớm nghỉ ngơi, sáng mai trở về thành phố.”
đại biểu lớp nhanh nhẹn đáp một tiếng.
Ánh mắt Tô Nam vẫn dừng ở trên mặt anh, dưới ánh đèn màu vàng lợt một đôi mắt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-day-nui/9737/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.