Trong thời gian, gió mùa đọc nhanh đến loạn cả câu chữ của ta. Ta không thể tưởng tượng được trong cuộc sống thật dài của ta, tiếng chân ta có thể hay không kêu leng keng.
— Giản Trinh hành thư
Bốn phía trống trải vắng vẻ, ngay cả bóng cây cũng không lung lay một cái, thanh âm trở nên rõ ràng hơn.
Trần Tri Ngộ cước bộ bình ổn thong thả, chân đạp qua cỏ dại, xào xạt.
Hô hấp của cô hòa theo bước đi của anh, hai người từng bước rơi vào một nhịp điệu đồng nhất, trong chốc lát không phân biệt rõ được.
Tô Nam vốn là không dám hô hấp, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Trần Trị Ngộ nhìn bầu trời đêm, đột nhiên nhớ tới khi còn bé.
Khi đó Túc Thành còn chưa phải là Túc Thành bây giờ, cả nơi đầy cây xanh, nước chảy mười dặm, thuyền đỗ ở bên bờ, dưới ánh trăng mẹ nhà ai bưng chậu gỗ đi bờ sông giặt đồ.
Cô được ba cõng trên người, từ gốc cây phong này đi tới cây phong kế bên, cô và ba cùng hát, “ánh trăng đi, em cũng đi, em tiễn anh trai đến cửa thôn… Anh trai cô là ai? “Vì vậy đổi giọng, ánh trăng đi, em cũng đi, em tiễn ba đến cửa thôn… Trước cửa có ánh bình minh rực rỡ, chó vàng già nằm ngáy to, lưng ba em là một con thuyền thuyền nhỏ, lung la lung lay lại vững vàng.
“Nam nam, về sau hăng hái lên, không được bệnh trở lại, làm mẹ lo lắng.”
“Nam nam, học tập phải như chị con, phải lanh lợi một chút…
“Thầy Trần…”
Bước chân Trần Tri Ngộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-roi-day-nui/9736/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.