- Còn đây là thẻ khóa phòng.
Sau khi Giang Nguyên tiếp nhận tai nghe xong, Từ Nham lại đưa đến một thẻ khóa phòng.
Nhìn thẻ từ trong tay Từ Nham, Giang Nguyên có chút cau mày. Nói thật hắn chẳng thích mấy thứ đồ này. Hắn vẫn thích chìa khóa hơn. Bởi vì dùng thẻ từ mở phòng, nhiều ít cũng sẽ có tiếng vang, nhưng dùng chìa khóa thì sẽ giảm phiền phức hơn rất nhiều.
Nhưng cũng không còn cách nào khác. Giang Nguyên đành phải tiếp nhận, sau đó đi vào phòng, thay bộ quần áo nhân viên bán hàng, đeo tai nghe lên rồi xoay người bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng Giang Nguyên biến mất ngoài cửa, đám thanh niên bên ngoài đang nghẹn khuất rốt cuộc cũng làm loạn lên. Là đội ngũ ưu tú nhất của lực lượng an ninh quốc gia, từ lúc nào lại bị người ta ngó lơ chứ? Cho dù là bộ đội đặc chủng cũng không có ai dám khinh thường bọn họ như thế?
- Đội trưởng, chuyện gì xảy ra vậy? Có phải tên tiểu tử này không có não không?
Gã thanh niên bị lấy mất dao găm tức giận nói với Từ Nham.
- Đúng, tên tiểu tử này tưởng rằng hắn có thể hai tay chơi hai dao sao? Hoàn toàn không để chúng ta vào mắt?
Những người khác cũng lên tiếng.
Sắc mặt Từ Nham cũng hiện lên sự ngưng trọng, nhưng nhìn thân ảnh của Giang Nguyên hiện lên trên màn hình, trầm giọng nói:
- Mọi người đừng nghĩ lung tung. Tổ trưởng Giang không phải là nhân vật đơn giản.
- Không đơn giản?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3482658/chuong-891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.