- Tổ trưởng Giang... ngài xem thử xem... có cái nào vừa ý không?
Từ Nham nhìn mấy con dao đủ kiểu dáng trên bàn trà, cười khan nói với Giang Nguyên, chỉ sợ Giang Nguyên không hài lòng. Nếu giờ mà lập tức đi tìm sợ quá phiền phức.
Mấy thanh niên nghe Từ Nham nói vậy liền liếc mắt nhìn nhau. Giờ họ mới biết nguyên nhân đội trưởng đội trưởng bảo mình đem thứ này ra, trong mắt lập tức đều lộ ra tia bất mãn. Đây là thứ để họ dùng, sao lại lấy ra cho người khác? Vậy thì mình dùng cái gì?
Từ Nham thấy trong mắt mấy người lộ ra tia bất mãn thì trừng mắt cảnh cáo họ, khẽ hừ một tiếng. Mấy thanh niên này lập tức thu vẻ bất mãn ban nãy lại, có điều lúc này cũng không kìm được nhìn chằm chằm Giang Nguyên. Họ không hiếu nổi thằng nhãi này có lai lịch gì, sao đội trưởng phải khách khí với hẳn như vậy. Hơn nữa còn bảo mình đem món đồ tuy thân của mình ra.
Sau khi mấy người này nhìn Giang Nguyên vài cái liền cảm thấy thắng nhãi trước mắt hình như hơi quen quen. Họ lại nhìn kỹ lần nữa. Hình như ban nãy đội trưởng mới gọi đối phương là Tổ trưởng Giang. Vẻ mặt mấy người đồng loạt lộ tia kinh ngạc, sau đó lại liếc mắt nhìn nhau, xác định được sự thực này trong mắt đồng bọn, mấy người mới nhận ra thẳng nhãi trước mặt là ai.
Bọn họ cũng biết Giang Nguyên. Nhưng thẳng nhãi này không phải là quân y nhảy dù từ trên cao sao? Sao lại chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3482657/chuong-890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.