“Tuyết Mai, bà bị sao vậy? Có sao không?”
Vương Gia Lạc đang đứng trên bờ, nhìn Tống Tuyết Mai đột nhiên kêu lên, lão ta tưởng rằng cô ta bị trẹo chân nên ngờ vực hỏi.
“Tôi không sao…”, Tống Tuyết Mai đỏ mặt ngượng ngùng, đôi chân nõn nà của cô ta không kìm được mà kẹp chặt, vừa lúc kẹp đầu của Lưu Nhị Hỉ lại trong tư thế vô cùng xấu hổ.
Ánh mắt Vương Gia Lạc nhìn Tống Tuyết Mai có chút chán ghét, tuy rằng lão ta không có nhiều tình cảm với đối phương, nhưng dù sao cô ta cũng là vợ của mình, để người ngoài nhìn thấy thì không tốt, họ sẽ bàn tán về thôn trưởng là lão ta.
“Đừng!”
Tống Tuyết Mai đỏ mặt, vội kêu lên ngăn Vương Gia Lạc lại gần.
Lúc này, Lưu Nhị Hỉ đang ngồi xổm dưới váy của cô ta, nếu để Vương Gia Lạc nhìn thấy thì hỏng mất.
“Làm sao vậy? Tuyết Mai, tôi qua kéo bà lên, sao bà có vẻ như không muốn vậy?”, Vương Gia Lạc sững lại, vẻ mặt lão ta đột nhiên có chút nghi hoặc.
“Hả! À không, là do tôi vẫn chưa giặt xong quần áo thôi… ư…”
Tống Tuyết Mai ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt, hơi thở nóng bức của Lưu Nhị Hỉ thở ra giữa hai chân trắng nõn của cô ta, cảm giác lâng lâng đến tê dại, khiến cả người cô ta gần như phát điên lên mất.
“Ồ, vậy thì bà mau giặt đi. À đúng rồi, Tuyết Mai, hôm nay lúc tôi lên thị trấn họp, bà đoán xem tôi đã nhìn thấy ai ở đâu?”, Vương Gia Lạc cười nhếch mép, tỏ ra vô cùng bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/264901/chuong-15.html