Ừng — ực
Lưu Nhị Hỉ nuốt một ngụm nước bọt lớn, trong tay cầm theo chiếc khăn dùng để kì cọ, chậm rãi bước vào.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn tắm cho chị dâu sau khi cậu nhỏ của mình khỏe mạnh trở lại, mặc dù hắn không ít lần tắm cho chị dâu nhưng chỉ có thể nhìn ngắm một chút, vì cái thứ giời đánh ấy muốn lên cũng chả được, hơn nữa lần nào hắn cũng phải kiềm chế ham muốn bản năng của mình.
Không ngờ rằng, hắn giờ đây đã khỏi bệnh, vậy mà chị dâu vẫn kêu hắn vào giúp, chẳng lẽ, chị dâu đã biết chuyện xấu mà anh trai hắn gây ra ở trên thị trấn, nên mới muốn tìm hắn đến để an ủi một chút sao?
“Nhị Hỉ, em còn đứng ở đó làm cái gì, còn không mau tới đây”, Trương Ngọc Hương nhìn dáng vẻ ngây ngốc đó của Lưu Nhị Hỉ mà đỏ bừng mặt, nũng nịu nói.
“Ô… đến đây…”
Lưu Nhị Hỉ vội đáp một tiếng, cầm theo chiếc khăn, bước nhanh đến phía sau lưng của Trương Ngọc Hương.
Hắn giơ đôi tay to lớn đang run lẩy bẩy của mình lên tấm lưng bóng loáng trắng nõn nà của Trương Ngọc Hương, chậm rãi di chuyển.
“Phải rồi, Nhị Hỉ, thuốc Đông y mà buổi trưa nay chị sắc cho em uống có hiệu quả không?”
Trương Ngọc Hương nét mặt ửng hồng, chống hai tay lên tường của phòng tắm, cặp bưởi khổng lồ tròn trịa tùy ý mà phập phồng, nảy lên nảy xuống.
Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ trở lên nóng rực, lúc này hắn mới hiểu, hóa ra hôm nay chị dâu vẫn gọi hắn tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/264902/chuong-16.html