Tống Tuyết Mai đỏ ửng mặt, không kiềm chế nổi bèn liếc nhìn thêm vài cái.
Trời ơi, nghe người trong thôn đều nói rằng cái ấy của tên này không dùng được nữa, sao lại lớn vậy chứ, từ đường nét có thể thấy to hơn gấp mấy lần chồng mình.
Lẽ nào tên này uống thuốc linh đơn diệu thần, cái ấy lại dùng được rồi?
“Chị nói xem, giữa em với chị còn khách sáo làm gì chứ, chúng ta là người cùng thôn mà phải không”, Lưu Nhị Hỉ nhìn Tống Tuyết Mai đang đờ người ra rồi nhảy tõm xuống sông.
Lập tức một luồng mát lạnh từ chân lan truyền khắp người Lưu Nhị Hỉ.
Mặc dù có thù với Vương Gia Lạc, nhưng ngày thường Tống Tuyết Mai cũng rất khách sáo với hắn, hơn nữa người phụ nữ có chồng xinh đẹp như thế này, tên đàn ông nào mà không muốn trò chuyện cùng chứ.
Tâm hồn thiếu nữ rung động, Tống Tuyết Mai nhìn cái ấy của Lưu Nhị Hỉ “đứng” lên, trong lòng không kiềm chế nổi có chút kích thích.
Mặc dù gả cho Vương Gia Lạc đã mấy năm rồi, nhưng một tuần gã chỉ ở nhà tầm một hai ngày là cùng, bản thân quanh năm sống lẻ loi cô độc, nghe nói gã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng người đàn bà như cô ta cũng chẳng làm được gì gã, ai bảo lúc đó cô ta mê gã là trưởng thôn, nghĩ rằng có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.
Tống Tuyết Mai thở dài, cô nhìn cái ấy vẫn cứ “đứng” lên của Lưu Nhị Hỉ, bỗng nhiên thấy bứt rứt khó chịu trong lòng, nếu gã có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/264900/chuong-14.html