Đợi hai người đút qua đút lại thì đã là nửa buổi, Ngọc Linh ngậm một miếng bánh ngọt, nhìn thời gian và nói.
“Anh còn chưa đi làm à?”
Bình thường Dịch Thế Dương đều bận trăm công nghìn việc, có ngày nào thấy anh thong thả thế này đâu.
Dù sao cũng là tổng giám đốc, người điều hành cả một tập đoàn lớn, gánh nặng trên vai anh không phải là nhỏ.
Trông Ngọc Tử Hành nhà cô mà xem, tuy đã có ba mẹ đỡ đần phần nào nhưng anh ấy vẫn bận đến mức chân không chạm đất đấy thôi.
Dịch Thế Dương nghe vậy thì cười khẽ, anh lau vết kem dính trên miệng cô, chưa vội trả lời mà cho ngón tay đó vào miệng liếm một miếng.
Đến Ngọc Linh nhìn thấy cảnh này cũng phải sửng sốt. Sau khi thấy anh làm vậy, cô liền lấy khăn giấy lau tay cho anh, sau đó quát khẽ.
“Anh làm cái gì đấy hả? Trẻ con ba tuổi còn không liếm tay nữa đấy.”
Đương nhiên hành động của vị tổng tài nọ là hành động ve vãn chứ không phải kiểu trẻ con.
Anh thấy cô lau tay cho mình thì cười nhẹ.
“Bánh kem ở đây ngon thật đấy.”
Ngọc Linh biết anh đang đùa giỡn mình thì đập một cái vào tay anh.
“Già rồi mà không đứng đắn.”
“Anh già lắm sao?”
Năm nay anh mới ba mươi mốt tuổi mà thôi, sao có thể nói anh già được.
Dịch tổng nâng cằm cô gái nhỏ lên, sau đó hôn lên bờ môi mềm mại kia một cái.
“Có phải là do đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483336/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.