Sáng hôm sau, Ngọc Linh tỉnh dậy với cơ thể vô cùng nhức mỏi.
Cô cảm giác hai chân mình cũng không có sức mà đứng lên nữa, hai tay bủn rủn cũng không thể chống người để dậy.
Thêm vào đó, cô nhìn thấy bản thân đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông.
Mặt cô dán vào ngực của người nọ, tay anh vắt qua eo cô, kéo cô gần sát lại.
Khỏi cần nghĩ cô cũng biết người này là ai. Ngoài ông xã đáng chết nhà cô ra thì còn là ai được nữa?
“Em dậy rồi à?”
Dịch Thế Dương ôm cô sát hơn, đầu anh cúi xuống, hơi thở phả lên vành tai cô khiến cô phải rùng mình.
Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng kiều diễm đêm qua khiến Ngọc tiểu thư không nhịn được đỏ mặt tía tai.
Ngọc Linh bực bội đá anh một cái, với mục đích có thể đá anh bay xuống giường thì càng tốt.
Nào ngờ đá người ta, người ta không bị sao, ngược lại người đau chân lại là cô.
Dịch Thế Dương cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, thấy cô đá đau, nước mắt của cô gái nhỏ như chực rơi xuống rồi anh mới vội vàng ngồi dậy, sau đó ôm cô như ôm trẻ con.
“Sao vậy? Bà xã đau ở đâu? Có phải đá anh đau chân rồi không?”
Anh nói ra làm gì? Anh càng dỗ càng khiến cho Ngọc Linh cảm thấy mất mặt.
Thế là Ngọc tiểu thư bắt đầu giận dỗi.
“Chỗ nào cũng đau.”
Xưa nay Dịch tổng chưa dỗ dành ai bao giờ, thế nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483335/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.