Ngọc Linh thoáng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng của ông xã nhà mình vang lên từ phía bên kia cánh cửa.
Không biết là vì sao nhưng chỉ cần nghe thấy giọng anh là cô sẽ thấy tâm mình bình tĩnh lại.
Nhưng chỉ là thoáng qua, vì giây phút đó cô lại thấy cơ thể lại nóng hơn so với ban nãy.
Khuôn mặt Ngọc tiểu thư tối sầm lại, sau đó cô khàn giọng nói.
“Em ở trong này.”
Giọng cô khàn hơn so với bình thường, cô thấy cổ họng mình đang khô khốc và khó bật ra thành tiếng, nếu không phải cần đáp lời anh thì Ngọc Linh đã không muốn mở miệng.
Sau khi nói xong cô chỉ cảm thấy khát vô cùng, cổ họng không được thông thoáng khiến cô càng khó chịu hơn.
Hiển nhiên là Dịch Thế Dương ở phía bên kia cánh cửa cũng nghe ra được sự khác biệt trong giọng nói của cô.
Cộng với tiếng nước anh nghe thấy lúc vừa bước vào, chẳng mấy chốc anh đã hiểu ra mọi việc.
Khuôn mặt Dịch tổng đanh lại, khí lạnh tỏa ra ngùn ngụt. Nhưng khi nói chuyện với vợ yêu thì vẫn giữ nguyên sự dịu dàng vốn có.
“Có phải em uống nhầm cái gì đó không? Còn khó chịu không em? Anh bảo người đi mua thuốc giúp em nhé?”
Ngọc Linh dựa người vào phiến đá lạnh, cô vuốt mái tóc đã sũng nước sang hai bên.
“Anh đừng vào đây.”
“Được, anh không vào, nhưng em cũng không thể ở mãi trong đó được. Trời về tối sẽ trở lạnh đấy, bà xã em ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483334/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.