Chương trước
Chương sau
Một lát sau, nhân lúc Dịch Thế Dương đang nói chuyện với người khác, không để ý được quá nhiều chuyện nên cô liền chuồn ra ngoài.

Nói thật thì cô không thích những bữa tiệc như vậy, cô đoán rằng Dịch Thế Dương cũng không thích đến những chỗ vừa tập nập lại còn không biết trắng đen ra sao như thế này giống cô.

Nếu không phải Dịch tổng chiều cô, hai người đã không quanh quẩn ở đây.

Ngọc Linh tìm một chỗ không quá tấp nập cũng không quá vắng vẻ mà ngồi xuống. Đảm bảo nếu như có chuyện gì xảy ra mà hô lên sẽ có người tới xong thì Ngọc Linh mới vui vẻ tìm đồ ăn để thưởng thức.

Tuy cô không đói nhưng những lúc như vậy thì nên tìm những thứ có thể ăn được và tự làm bản thân vui vẻ.

Lúc tới đây Dịch Thế Dương đã dặn đi dặn lại cô rằng không thể ăn đồ lung tung trong những bữa tiệc gia tộc thượng lưu giống như vậy, khi ở nhà ba mẹ và anh trai cũng liên tục nhắc nhở cô nên Ngọc Linh tự biết cách tránh những đồ không sạch sẽ.

Những món quá bắt mắt, không ăn, những món không quá bắt mắt cũng không ăn luôn.

Ngọc Linh không động tới những món mặn mà chỉ cầm đồ ngọt, không uống rượu hay những đồ uống có cồn.

Chỉ cần nhìn qua cũng biết rượu là thứ dễ bị bỏ mấy thứ linh tinh vào nhất, cô không ngốc.

Chỉ có điều, tránh xuôi tránh ngược rồi cũng không tránh được những điều đã định sẵn.

Ngọc Linh cầm một ly nước ngọt, cô rõ ràng thấy có người đã uống vài ly trước trong dàn ly đó rồi nên cô mới động tới.

Nhưng nào ngờ khi môi cô vừa nhấp được vài ngụm thì đã thấy điều gì đó không đúng.

Nước ngọt bình thường sẽ không có vị hơi lợ lợ giống như vậy. Là một người kén chọn trong khâu ăn uống tới từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, Ngọc Linh đương nhiên sẽ cảm thấy vị của ly nước trên tay hơi khang khác.

Bữa tiệc này được tổ chức trong một khách sạn vô cùng lớn, may mà khách sạn này có cổ phần của nhà họ Dịch, lúc dẫn cô tới Dịch Thế Dương đã đưa thẻ phòng cho cô và nói nếu cô mệt thì có thể lên đó nghỉ ngơi trước.

May mắn là Dịch tổng nhà cô suy nghĩ chu toàn, nếu không thì bây giờ cô cũng lúng túng không biết phải xử lí làm sao.

Ngọc tiểu thư nhìn quanh một vòng mà không thấy Dịch Thế Dương đâu, bữa tiệc ồn ào, nếu cô gọi điện chưa chắc anh đã nghe thấy.

Ngọc Linh chỉ đành cắn răng lên phòng trước, sau đó nhắn tin cho anh sau.

Chết tiệt, không biết thứ ở trong rượu là thứ gì, nhưng bằng vào kinh nghiệm làm con nhà hào môn nhiều năm của cô thì tám mươi phần trăm là thuốc kích thích.

Đi đến tầng cao nhất của khách sạn, hóa ra phòng của Dịch Thế Dương là phòng tổng thống.

Nhân viên bên ngoài thấy cô cầm thẻ phòng tới thì ai nấy cũng đều cúi đầu thấp xuống, hai tay để phía trước, không lên tiếng nhưng rất chuyên nghiệp.

Ngọc Linh cũng không có tâm trạng nói chuyện với họ, cô đẩy cửa phòng sau đó bắt đầu cởi những món đồ vướng víu trên người.

Quả nhiên đây là thuốc kích thích, cơ thể cô bây giờ đã bắt đầu nóng lên thấy rõ, nhưng trên người giờ chỉ có một bộ váy liền thân mỏng manh, những thứ đã cởi được cô đều cởi hết rồi.

Ngọc Linh cắn răng, cô nghe nói nếu bị bỏ thuốc thì nên đi tắm nước lạnh.

Thời tiết bây giờ cũng chằng phải là quá ấm áp, nhưng để giải luồng nhiệt nóng bỏng trong người, Ngọc Linh không còn cách nào khác.

Nước lạnh rơi xuống thân thể khiến cô phải rùng mình.

Nhưng đồng thời hơi nóng cũng xông lên một cách mạnh mẽ. Ngọc tiểu thư nghiến răng nghiến lợi, thầm rủa tên khốn nào dám bỏ thuốc cô.

May mà cô phản ứng nhanh, nếu không đợi lúc đầu óc không được tỉnh táo sau đó bị ai lôi đi cũng chẳng biết.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ.

“Ngọc Linh, em ở trong đó à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.