Trước đây Dịch tổng nổi tiếng là một tổng giám đốc mặt lạnh, tâm lạnh khiến nhiều cô gái tuy ao ước vẻ đẹp đến xao xuyến của anh cũng chẳng dám lại gần.
Thế là lúc còn sống họ có thể thấy được một mặt khác của anh, sự dung túng và cưng chiều thấm trong đáy mắt làm cho người đàn ông vốn dĩ phải ở trên tế đàn kia đã rơi xuống phàm trần.
Cô gái ở bên cạnh anh thật có phúc. Sự cưng chiều của anh, sự dịu dàng của anh khiến cho bao người phải nghiến răng nghiến lợi vì ghen tị.
Nhưng Ngọc Linh lại không chú ý tới điều đó. Trong mắt cô, Dịch tổng chưa bao giờ lạnh lùng giống như lời đồn, đôi khi cô còn nghĩ do đối thủ của anh tung ra những ti đồn thất thiệt.
Trước mắt cô, Dịch Thế Dương vừa ân cần săn sóc lại vừa tâm lí đến bất ngờ.
Ngọc Linh lắc đầu trước lời mời của ông xã nhà mình, trước khi đi cô đã ăn không ít đồ ngọt rồi, thậm chí Dịch thiếu gia vì lo cô đói nên lúc ở trên xe cũng chuẩn bị không ít thứ.
“Không ạ.”
Điều cô quan tâm bây giờ là chị dâu của mình là ai. Liếc tới vị trí cách đó không xa, cô phát hiện ra một điều đặc biệt.
Cô gái kia hình như rất hợp với anh trai cô, thậm chí hai người đó còn đang nói nói cười cười rất vui vẻ.
Phải biết là trước tới nay Ngọc Tử Hành đều rất khó thân thiết với người ngoài, mặc dù anh ấy không nổi tiếng với khuôn mặt than như Dịch Thế Dương nhưng cũng không phải người có thể nói nói cười cười như thế kia.
Từ đó cô có thể kết luận rằng cô gái kia rõ ràng là người vô cùng đặc biệt đối với Ngọc Tử Hành.
Ngọc Tử Hành nói chuyện xong cũng sẽ chú ý tới bên này, thấy em gái mình đang nhìn sang với đôi mắt tò mò rất hóng chuyện thì anh lập tức đi tới.
Cô gái kia không đi theo chỉ đứng một chỗ nhìn cô và cười một cái, sau đó quay lưng nói chuyện với người khác.
Ngọc Linh không chú ý tới cảnh bốn mắt tóe lửa nhìn nhau của Dịch Thế Dương và anh trai, bây giờ cô chỉ quan tâm một điều.
“Cô gái vừa rồi là ai vậy anh? Là chị dâu của em đúng không?”
Ngọc Tử Hành nhướng mày, cuối cùng cũng rời khỏi cuộc đấu mắt với Dịch Thế Dương mà xoa đầu cô.
“Em nói linh tinh gì đấy, chị dâu em ở đâu ra?”
“Không phải cô ấy hả?”
“Không phải.”
Ngọc Tử Hành không có ý định cho việc yêu đương, hiện tại anh đang bận phát triển bản thân và doanh nghiệp.
Anh ấy tự nghĩ rằng nếu thật sự có người yêu thì thời gian anh dành cho cô ấy sẽ bị công việc rút đi mất, như vậy nên nếu anh yêu đương với cô gái nào thì cô ấy sẽ rất tội nghiệp.
Ngọc thiếu gia giương mắt nhìn người đàn ông đang đứng đối diện.
Nếu Dịch Văn Lâm khiến anh không hài lòng thì Dịch Thế Dương lại khiến anh ấy không thể chê bai điều gì.
Dịch Thế Dương thành đạt lại tuấn tú, thêm vào đó là cách cư xử với Ngọc Linh không tồi, thậm chí Ngọc Tử Hành cũng không cưng chiều em gái mình nhiều đến mức đó.
Nếu bây giờ anh ra sức ngăn cản thì không hay.
“Ngọc Linh, chuyện của em đã nói cho ba mẹ chưa?”
Ba mẹ sẽ không cấm cản hai người yêu ai và đến với ai, giống như chuyện của Ngọc Linh và Dịch Văn Lâm năm đó, tuy họ không thích Dịch Văn Lâm nhưng chưa từng cấm cản cô.
Chẳng qua là... Ngọc Linh vừa chia tay người ta đã đến luôn với ba nuôi của tên đó thì quả thật hơi khó cho ba mẹ Ngọc rồi.
“Em chưa nói nữa... anh hai à, anh có thể...”
Ngọc Linh túm tay Dịch tổng, sau đó giương mắt nói.
Ngọc Tử Hành biết cô muốn nói gì nên dễ dàng đón đầu trước.
“Yên tâm, trông anh giống người sẽ đi mách lẻo lắm à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]