Chương trước
Chương sau
Dịch Thế Dương bế Ngọc Linh vào phòng ngủ, sau khi để cô nằm trên giường, giém chăn đàng hoàng rồi anh mới rời mắt khỏi người con gái nọ mà đóng cửa đi ra.

Công suất làm việc của trợ lí từ trước đến giờ đều rất nhanh, thêm vào đó Dịch Thế Dương lại là người có chức có quyền, giám đốc của khách sạn nọ chỉ hận không thể bám víu lên người Dịch tổng để kiếm chút ân tình.

Chỉ cần là Dịch tổng mở miệng thì có không ít người tình nguyện làm thay cho anh.

Trước lúc rời khỏi khách sạn, trợ lí đã hỏi giám đốc khách sạn đó về việc trích suất camera.

Thế nên cái tên không biết sống chết kia là ai cũng đã rất rõ ràng.

Dịch Thế Dương ngồi trên ghế dựa, anh nhìn màn hình trước mắt mà sát khí trên người phóng ra ngùn ngụt.

Đến trợ lí quanh năm làm việc bên cạnh Dịch tổng cũng phải âm thầm toát mồ hôi lạnh.

Đúng là không nên động vào bảo bối của tổng giám đốc. Rõ ràng là đắc tội với Dịch tổng thì có thể sống, nhưng đắc tội với vợ yêu của Dịch tổng thì lại không thể.

Trợ lí giám đốc đã biết người gây chuyện là ai, tên đó ngu xuẩn đến cùng cực. Rõ ràng mấy thủ đoạn cấp thấp này không thể qua mắt được Dịch tổng, nhưng người kia đúng là không biết điều.

Nếu đã như thế thì đến lúc chết cũng đừng hỏi vì sao mình lại chết.

Dịch Thế Dương uống một ngụm rượu vang, sau đó đặt ly xuống, đưa mắt nhìn trợ lí.

“Đưa người tới gặp tôi.”

“Vâng thưa giám đốc.”

Trợ lí của Dịch tổng không chỉ là trợ lí công việc mà còn kiêm thêm rất nhiều việc mà người thường không nghĩ tới.

Mười lăm phút sau, Dịch Văn Lâm bị trói lại sau đó bị vứt tới trước mặt Dịch Thế Dương.

Dịch tổng nhìn người nọ, anh cười lạnh, hận không thể băm vằm tên khốn đê tiện này ra làm trăm mảnh.

Đừng tưởng rằng anh không biết hắn ta đang nghĩ gì trong đầu.

Dịch Văn Lâm bị anh đá ra khỏi nhà họ Dịch, lại bị ông già Dịch kia mắng mỏ chửi mắng quá nhiều nên bắt đầu làm những chuyện mà một con người không nên làm.

Dịch Văn Lâm tính bỏ thuốc Ngọc Linh, sau đó ép buộc cô gái nhỏ, không những vậy còn tính quay video lại để đe dọa cô.

Chỉ cần Ngọc Linh sợ hãi thì sẽ bị buộc phải theo hắn ta, sau đó nhà họ Ngọc sẽ trợ giúp cho Dịch Văn Lâm lật đổ anh.

Đúng là một tên cặn bã cũng không bằng.

Dịch Văn Lâm sợ hãi vô cùng, không nghĩ rằng Dịch Thế Dương có thể phát hiện ra hắn ta sớm như thế.

Có điều hắn vẫn luôn cố gắng trấn tĩnh, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

“Ba nuôi, không biết ba gọi con tới có việc gì?”

Dịch Văn Lâm không biết xấu hổ mà một tiếng ba nuôi, hai tiếng cũng ba nuôi, hoàn toàn quên mất việc trước đó Dịch Thế Dương đã đá Dịch Văn Lâm ra khỏi gia phả.

“Tôi không nghĩ da mặt cậu lại dày như vậy đấy.”

Dịch Thế Dương cười lạnh, ly rượu trên tay đung đưa theo nhịp tay của anh, đôi mắt người đàn ông sắc bén đến độ không thể diễn tả được thành lời.

Dịch Văn Lâm run lẩy bẩy, khóc không thành tiếng.

“Ba... ba nuôi... con... con đã làm sai chuyện gì sao?”

Nếu là trước đây, Dịch Văn Lâm đã không phải sợ nhiều như thế. Nhưng dạo gần đây Dịch Thế Dương đang đối đầu với hắn ta ở khắp nơi, việc này khiến hắn không có quả ngon trái ngọt mà ăn, hắn đã hận đến cực điểm.

“Cậu làm sai điều gì còn cần tôi phải nói thay? Đừng có giả ngây giả dại ở trước mắt tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.