Chỉ có Dịch phu nhân biết con trai bà không nói đùa.
Từ trước đến nay, Dịch Thế Dương gần như không biết nói đùa là gì. Nếu con trai bà nói như vậy thì tức là thật.
Không biết là con gái xui xẻo nhà ai bị con trai nhà bà lừa về.
Con trai bà năm nay đã ba mươi mốt rồi mà còn chưa chịu lấy vợ, bà đã chuẩn bị tinh thần là con bà phải chịu cô độc cả đời.
Nào ngờ một ngày nó lại biết đường dắt con dâu về, đúng là không còn gì tuyệt vời hơn nữa.
“Vậy bao giờ hai đứa chịu sinh cháu trai cháu gái cho mẹ?”
Ngọc Linh đang uống nước cũng phải ho sặc sụa vì câu nói của Dịch phu nhân.
“Khụ... khụ...”
“Từ từ thôi.”
Dịch Thế Dương vuốt nhẹ sống lưng cho cô đỡ sặc.
“Không phải mẹ đã có cháu trai rồi sao?”
Dịch Thế Dương tiếp tục để cô ngả vào người mình, giọng anh hài hước.
Dịch phu nhân lập tức sầm mặt khi nhắc đến thằng con trai nuôi của Dịch Thế Dương.
“Con đừng nhắc tới thằng đó trước mặt mẹ. Cái gì mà cho làm con trai nuôi của con, lão cáo già ở nhà muốn gì mẹ không biết sao?”
Lão cáo già trong miệng Dịch phu nhân là chỉ chồng của bà, Dịch Văn Hưng, cũng là ba của Dịch Thế Dương.
Năm xưa Dịch gia không phát triển và lớn mạnh giống như bây giờ, thậm chí còn không được đứng vào hàng ngũ tứ đại gia tộc ở thành phố.
Dịch Văn Hưng lại chẳng có tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483306/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.