Bây giờ chỉ cần liên quan đến nhà họ Dịch là Ngọc Linh đều cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Nhất là bây giờ Dịch phu nhân còn là mẹ chồng của cô.
Cô vừa muốn tránh đi thì đã bị Dịch Thế Dương kéo lại.
Anh để cô ngồi lên đùi mình trước bao nhiêu con mắt. Cô cựa quậy muốn tránh ra thì lại bị anh ghìm chặt lại.
“Em chạy cái gì?”
Khuôn mặt Ngọc Linh đỏ như sắp bốc cháy.
“Anh buông ra.”
“Không buông, sẽ không bao giờ buông em ra.”
Sau đó Dịch tổng thản nhiên nhận điện thoại trước mặt cô.
Ngọc tiểu thư biết bản thân giãy giụa cũng vô ích nên đành để mặc anh.
Dịch Thế Dương thấy thế liền cười cười, sau đó cọ cọ má lên má cô.
Hành động thân mật đến mức khiến khuôn mặt già của bác Trương sắp không giữ được nét bình thường tới nơi.
Mấy cô gái người làm trong nhà cũng che miệng cười sau đó cúi đầu xuống đi ra ngoài.
Bọn họ không thể làm hỏng nhã hứng của thiếu gia và thiếu phu nhân được.
Dịch Thế Dương cảm thấy rất hài lòng với những người trong nhà mình, sau đó anh mới áp điện thoại lên tai.
“Mẹ gọi con có chuyện gì vậy ạ?”
Dịch phu nhân bên kia có vẻ khá gấp gáp, vừa mới nghe thấy con trai nói thế đã vội vàng nói luôn.
“Mẹ nghe bác Trương nói con đi đăng kí kết hôn rồi à? Ai vậy? Con gái nhà nào mà có thể khiến con phá giới thế?”
Giọng Dịch phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483305/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.