Chương trước
Chương sau
Bầu trời trong xanh, không gợn chút bóng mây. Dưới đất điểmxuyết một màu màu xanh ngát, rung động lòng người, khiến cho trên từng tầng trời,cánh chim chao lượn, không khỏi chú ý đến tình cảnh của đôi hài tử dưới mặt đấtlúc này.
Một tiểu nữ áo trắng ngồi thẳng dựa lưng vào gốc cây cổ thụ,nằm trên chiếc đùi bé nhỏ của nàng là một nam hài tuấn tú, gương mặt có chútngưng trọng, đang đắm chìm trong giấc ngủ. Chợt, đôi lông mi cong dài của vinam hài đó khẽ chớp, nhẹ nhàng hé ra hai con ngươi đen lánh, đẹp đến mê hồn
Đây… đây là….?
“Huynh tỉnh lại rồi sao?”, một thanh âm mềm mại vang lên,khiến cho nhóc ta không khỏi giật mình, đưa ánh mắt cho chút mơ hồ của mình, liếcnhìn bé gái phía trên đỉnh đầu. Cơn ngái ngủ qua đi, nhận ra tư thế không đượcthích hợp, nhóc ta ngay lập tức bật thẳng dậy, ly khai chỗ cơ thể ấm nồng kia
“Muội… muội…. Không phải muội… bị người ta tấn công sao? Muội…sao rồi?”, đúng rồi, sáng sớm, sau khi đã ký khế ước với kỳ lân xong xuôi, tanhanh chóng chạy về nơi đã ước hẹn. Ai ngờ, trên đường đi, ta lại nhìn thấy…nhìn thấy tiểu muội bị một lão già công kích, sau đó.… Đầu… đầu ta đau quá…
“Huynh nói mơ gì vậy, Khởi Tân, muội nào có bị ai tấn côngđâu. Huynh nhìn xem, không phải muội vẫn bình an đó sao?”, quay quay vài vòngtrước mặt Khởi Tân, Tuyết Lăng tự nhiên cười nói, khiến cho nhóc ta không khỏiphân vân, chẳng nhẽ, quả thực là do ta nằm mơ? Tất cà đều không có thật? Khôngđúng, nếu thế thì …
Nhận thấy nét nghi ngờ hiện lên trên khuôn mặt tinh xảo củachàng, Tuyết Lăng chầm chậm lại gần, đưa bàn tay trắng muốt của mình lên chạmnhẹ vào bờ trán nghiêm nghị của Khởi Tân, khẽ cong môi hồng, “Huynh chắc chắnlà do ký khế ước với yêu quái dẫn đến quá sức mới xảy ra tình trạng như vậy. Chẳngnhẽ huynh đã quên, lúc đó, vừa chạy đến bên muội, thân thể huynh đột nhiên trởnên vô lực, ngã bổ vào lòng của muội, khiến muội sợ hết hồn. Cha không phải đãdặn huynh bao lần rồi sao, làm việc gì cũng không nên cố quá sức. Lợi bất cập hại”
Yêu quái ta ký khế ước là kỳ lân, loại yêu quái có pháp lựcvô cùng lớn, nên phải chăng điều muội muội nói là đúng, do tâm lực ta tiêu haoquá nhều nên mới dẫn đến chuyện suy nghĩ linh tinh??? Hơn nữa, nếu như có ngườitấn công muội muội, nàng chẳng lẽ lại không gọi phụ thân ứng cứu, chưa kể, thânthể nàng, cả một chút thương tổn đều không có, không phải sao? Mơ! May mắn tấtcả chỉ là một giấc mơ!
Ôn nhu xoa đầu Tuyết Lăng, Khởi Tân dịu dàng mỉm cười, một nụcười hiếm hoi đối với người lúc nào cũng có phần lạnh lùng như chàng, “Chúng tavề thôi, phụ thân, mẫu thân đại nhân chắc cũng đang mong mỏi chúng ta lắm đấy”
“Vâng, ca ca, chúng ta về thôi”
Lời vừa dứt, hai hài tử với vẻ ngoài hoa nhường nguyệt thẹnđồng thời sải bước về phía trước. Xa xa là một địa phương bị hủy diệt không còndù chỉ một cành cây, ngọn cỏ tồn tại. Nếu như nhìn thấy khung cảnh này, KhởiTân sẽ biết được rằng, “giấc mơ” của chàng vồn đâu phải là mơ nhưng tiếc thay,chuyện đó vốn không hề xảy ra
------------------------------------
“Phu quân, chàng có thể đừng đi đi lại lại trước mặt thiếp nữacó được? Người nào không biết còn tưởng phu nhân chàng đang sinh con nữa đấy?”,nhìn nam tử áo vàng không chịu ngồi yên một chỗ trước mắt mình, Vương Nhạnkhông khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Chàng ấy, cứ nói thiếp xót con, chiềucon, thế nhưng, chàng thì sao? Mới xa chúng nó một buổi sáng, tâm chàng đã khácnào bị lửa đốt, đứng ngồi không yên?
“Ta…. ta không hiểu sao có cảm giác bất an trong lòng, VươngNhạn, nàng nói xem, ba đứa nhỏ có xảy ra chuyện gì không?”, khuôn mặt hơi hơi ửngđỏ, Đoạn Trung ấp úng mới mãi nói nên câu, ngượng ngùng thăm dò tâm ý của phunhân mình. Nàng, quả thực vẫn như ngày nào, sâu xa khó dò,…
“Thiếp… thật sự vừa lúc trước, mi mắt thiếp có chớp, tâm củathiếp cũng có chút không yên, nhưng rồi, cảm giác đó nhanh chóng qua đi. Nênthiếp nghĩ, con chúng ta, chúng … nhất định … sẽ bình an” Ta không tin, trên đờinày còn có kẻ dám động vào hài nhi của ta. Trừ khi kẻ đó không muốn sống nữa rồi!!!
“Cha! Mẹ! Tuấn Khởi về rồi đây”, một đạo thanh âm trong trẻovang lên, khiến cho Đoạn Trung và Vương Nhạn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Về rồi,con của ta cuối cùng cũng về rồi
“Khởi nhi, hai em của con đâu?”, từ ái ôm nam hài bé nhỏ vàolòng, Vương Nhạn nhìn xung quanh, không thấy hai bóng dáng quen thuộc kia đâu,liền lo lắng hỏi đứa con đầu lòng của mình
“Mẹ đang đợi chúng con sao? Thật là, con biết mẹ yêu đại ca,nhưng có cần vừa thấy đã xông vào ôm huynh ấy như thế không? Người làm mẫu thânnhư người thật khiến nhi nữ đau lòng”, chậm rãi lắc đầu, Tuyết Lăng cũng KhởiTân cất bước xuất hiện, khiến cho tâm trạng bất ổn của Vương Nhạn và Đoạn Trungbỗng chốc biến mất, thay vào đó là niềm vui, một niềm vui không gi sánh bằng
“Nha đầu này,… con….”, không nói nên lời, Vương Nhạn nhanhchóng ly khai Tuấn Khởi, thầm muốn chạy nhanh đến bên đứa con gái yêu dấu củamình, ôm nàng thật chặt, thật chặt. Không may, ngay lúc bàn tay mĩ miều củanàng sắp chạm vào thân thể bé nhỏ của Tuyết Lăng, một đạo áo vàng liền ngay trướcmắt, cướp đi bảo bối của nàng
“Hài nhi, con thật sự khiến người làm cha như ta lo lắng, quảthực quá mức lo lắng mà….”, không sao, Tuyết Lăng không sao cả, vậy là tốt rồi,tốt rồi
Nhìn thấy khung cảnh gia đình tình cảm mặn mà trước mặt, hốcmắt của Vương Nhạn có chút đỏ đỏ, nếu nhìn kỹ, người ta sẽ nhận ra được, có mộtgiọt lệ châu trong suốt, khẽ hiện lên trên mắt ngọc của nàng
“Cha mẹ, cha mẹ không để ý đến Khởi nhi sao? Cha mẹ… cha mẹthật bất công…..”, phá vỡ bầu không khí có phần xúc động là một tràng âm thanhkhông ngừng nghỉ của Khởi Tân, khiến cho mọi người không khỏi đầu tràn hắc tuyến.Trời ơi, sao ta lại quên đi kẻ chuyên hiếp đáp lỗ tai của ta cơ chứ????
“Nào nào, Khởi Tân, con ra an ủi đại ca con đi, giúp chúngta một phen, nào…”, hướng hài tử nãy giờ vẫn đứng im một chỗ, Đoạn Trung khôngkhỏi thầm than. HaizZz,… thật không hiểu nổi tại sao chỉ có Khởi Tân là có thểtiết chế cái kẻ lắm mồm kia nữa, đúng thật là, trên đời này ai rồi cũng sẽ gặpkhắc tinh của mình, ai cũng vậy
“Đại ca, huynh… huynh đừng dỗi nữa. Có đệ đệ ở đây với huynhrồi, không phải sao?”, ôn nhu ôm Tuấn Khởi vào lòng, khuôn mặt trầm tính của KhởiTân bất giác xuất hiện một nụ cười thật tươi, khiến cho “kẻ gây họa” kia phútchốc trở nên im lặng, giúp cho tất cả mọi người thoát khỏi một phen tra tấn
Không bao giờ được đánh giá thấp đại ca…. cũng đừng nên coithường nhị ca…. Hai ca ca của ta quả thực không phải người tầm thường mà….
“Thôi được rồi, trời cũng sắp về chiều, chúng ta khởi hành vềĐoạn phủ thôi. Nhớ là trên đường đi, các con phải kể lại tường tận cách các conthu phục yêu quái cũng như đó là loài yêu gì đấy nhé”. Đoạn Trung nhìn tình cảnhtrước mặt, không khỏi có chút tự hào. Con của ta, các con của ta, tương thântương ái. Thế gian này, người làm cha làm mẹ con mong mỏi điều gì hơn nữa đây?
“Vâng”
“Vâng”
“Vâng”
Một cỗ xe ngựa sang trọng chầm chậm lăn bánh, để lại saulưng một khu rừng tuyệt đẹp chứa bao kỷ niệm, bao ân oán, bao tình thù. Khu rừngấy, là một dấu ấn trên đường đời mà Đoạn Trung và Vương Nhạn không bao giờ cóthể lãng quên. Thế nhưng, họ không ngờ rằng, mai sau, cũng chính tại nơi đây, mộthồi ân oán mới lại phát sinh, ảnh hưởng trực tiếp đến gia đình thân thương củahọ. Dẫu sao, đó là những chuyện tương lai, một tương lai ngập tràn máu tanhcùng toan tính
-------------------------------------------
Bầu trởi nhanh chóng chuyển sắc đen, mặt trăng lười biếng lódạng sau cả một ngày dài núp sau những làn mây hờ hững, chiếu sáng cảnh vậttrên nhân gian vốn vạn năm như một
Trong bóng tối tĩnh mịch đó, hai thân ảnh một trắng một đenvụt bay, hướng đến khu rừng mang màu bóng đem mà tiến
“Nương tử, nàng nói xem, Hắc Vụ lâm này có thể có Tụ Hồn thảokhông?”, nam hài khoác lên mình bộ áo màu đen lên tiếng, lo lắng quan sát vị nữtử tuyệt mỹ trước mắt mình
Đáp lại sự quan tâm của Hồng Tuyết, Dạ Cơ chắc nịch trả lời,“Thiếp tin tưởng nơi đây có Tụ Hồn thảo. Hắc Vụ lâm không như các chốn khác,nơi đây âm khí rất nặng, thích hợp cho những hồn ma như thiếp, do đó, chắc chắnnơi đây sẽ có loài cây dành cho linh hồn đó”
“Được. Nếu nương tử đã nói như vậy, tướng công ta sẽ theonàng đi vào đây. Cái gì mà Hắc Vụ, cái gì mà tử vong rừng rậm, ta không tintrên đời này có cái gì có thể sát hại ta một lần thêm nữa”
“Tướng công, chàng phải cẩn thận, nơi đây, yêu quái vốnkhông phải tầm thường, nếu như gặp lúc hiểm nguy, chàng nhớ dùng vòng ngọc,thâm nhập nhẫn giới ngay tức khắc. Còn về thiếp, Hắc Vụ lâm quả thực là nơi khiếncho công lực thiếp tăng cao, loại yêu quái có khả năng đả thương thiếp, công lựcít nhất cũng phải trên 7 vạn năm, chàng cứ yên tâm”. Ngắm nhìn vòng ngọc trêntay của mình, Dạ Cơ không khỏi cảm kích chủ nhân cùng tam ca của mình. Nếukhông phải Dạ Nguyệt tìm trong ngọc lâu những chiếc vòng ngọc có khả năng kết nốivới nhẫn giới, cộng thêm tâm lực của chủ nhân để kích hoạt, nếu không, sao chủnhân có thể tự ý để hai người đi làm nhiệm vụ như vậy?
“Nương tử, nàng phải hứa với ta, có chuyện gì cũng không đượcliều mạng, nàng đừng quên lời chủ nhân đã dặn”
“Thiếp biết rồi”
“Kẻ nào đến xâm phạm Hắc Vụ lâm, biết điều thì hãy rời khỏinơi đây ngay lập tức, đừng khiến ta phải ra tay”, một thanh âm trầm đục vanglên, khiến cho hai người không khỏi thoáng chút giật mình. Có người. Có ngườimuốn ngăn cản phu thê ta ư? Đừng mơ
“Ha ha… Kẻ có tư cách ngăn cản phu thê ta còn chưa có ra đờiđâu”. Cười lớn hai tiếng, thân thể nhỏ bé của hắc ý nam hài nhanh chóng đứng chắnphía trước vị nữ tử tuyệt sắc kia. Bất kể ra sao, ta thân là tướng công, há cóthể cho kẻ khác hiếp đáp nương tử cho được?
“Người nhỏ, khẩu khí không nhỏ. Bất quá,… hôm nay sẽ là tử địacủa ngươi”. Một đạo dây leo theo hướng thanh âm kia bay thẳng đến trước mặt HồngTuyết công kích. Khẽ nhếch môi, chàng chầm chậm đưa ra một lá bùa, hét lớn, “Hỏachú”. Chỉ thấy, một ngọn lửa mạnh bạo, không tốn chút công sức thiêu cháy đạodây leo kia, để lại trên mặt đất một chút tro tàn, không hơn không kém
“Chỉ như thế mà đòi tính mạng của ta, ngươi có nghĩ mình quábuồn cười không?”
“Hóa ra ngươi cũng không chỉ có cái mồm. Được, đã thế ta sẽchơi với ngươi, để xem trong hai chúng ta, ai mới là kẻ chiến thắng”, thanh âmvừa dứt, một trận mưa lá bỗng đổ ngập xuống đầu Hồng Tuyết, bủa vây tứ phía,che kín tất cả cảnh quang
“Tướng công, cẩn thận, đây là trận pháp, không thể coi thường”.Dạ Cơ nhìn bốn phía lá bay không khỏi có chút sợ hãi. Đây là lần đầu tiên, tướngcông ra tay sau khi trở lại bình thường, nhỡ như…
“Nương tử yên tâm, ta quyết sẽ không để nàng cô đơn trên cõiđời này đâu”. Trận pháp ư, để ta nhìn thử xem, thứ yêu quái chết nhát nhà ngươicó được bao nhiêu năng lực, có thể lấy được mạng Hồng Tuyết ta giống như ngươinói hay không
Cơn mưa lá đó xối xả, không hề có dấu hiệu ngừng lại, lúcnày đây, hắc y hài tử đã bị vây kín trong một chiếc lồng màu xanh, cảm tưởngchàng ta như một chú chim nhỏ, chỉ cần ai đó khẽ động, cũng có thể tước đi sinhmạng bé nhỏ của chàng
Chợt, bên phải chàng, hiện lên một thân ảnh bằng lá, tay giơnắm đấm xông thẳng đến phía chàng. Hứ, chỉ với một hình nhân không hơn khôngkém, mà cũng định đả bại ta ư? Ngươi khinh thường ta hay là quá xem trọng bảnthân ngươi vậy?
“Hỏa chú”, ngọn lửa đỏ lại một lần nữa hiện lên, đốt cháy kẻkia trong nháy mắt. Nhưng đó nào đã phải là hết. Bên trái, trước mặt, sau lưng,tứ phía xung quanh Hồng Tuyết đều đồng loạt hiện lên một số lượng lớn hìnhnhân, liên tiếp xông thẳng vào chàng, đợt này đến đợt khác, không ngừng khôngnghỉ
“Hỏa chú”
“Hỏa chú”
“Hỏa chú”

“Hỏa chú”
Nhẹ lau mồ hôi trên trán của mình, Hồng Tuyết không khỏi cảmthấy có chút mệt mỏi. Như vậy không phải là cách, yêu lực của ta cứ đà này sẽnhanh chóng cạn kiệt, lúc đó, ta nắm chắc cái chết. Chẳng nhẽ, ta lại phải,…Cúi xuống nhìn chiếc vòng ngọc trên tay mình, trầm ngâm một lúc, chàng nhè nhẹlắc đầu. Không được, ta đã nói rằng, ta sẽ bảo vệ Dạ Cơ, nếu mới lâm trận ta đãbỏ chạy, làm sao có thể xứng với nương tử cơ chứ
“Tướng công, chàng…”. Tại sao chàng vẫn không sử dụng vòngngọc cơ chứ? Chẳng nhẽ, do chàng lo lắng cho ta sao? Khờ, chàng khờ lắm, ta đãbảo rồi, ở trong Hắc Vụ lâm, đối thủ của ta số lượng không nhiều mà sao chàngkhông chịu hiểu. Nếu như vào lúc nguy cấp, Dạ Cơ ta bất chấp tất cả, mặc kệ đólà trận pháp gì, ta sẽ xông vào, đập cho cái tên giấu mặt kia một trận, ngươihãy đợi đó, đợi đó cho ta
“Người đẹp ak, ngươi việc gì phải nhìn ta như vậy? Ta chỉ làđang giúp ngươi loại bỏ cái đuôi phiền phức kia thôi mà. Đi theo làm phu nhânta đi, ta đảm bảo sẽ đối xử với ngươi tốt trăm ngàn lần thằng nhãi kia”. Chẹpchẹp, mỹ nhân, quả thực mỹ nhân ak. Sao nàng ta lại có thể xưng thiếp gọi chàngvới thằng ranh vắt mũi chưa sạch đó chứ. Chắc chắn là bị ép buộc hoặc do nàngbán thân chôn cha nên mới phải đi theo hắn. Chứ nếu không, sao có chuyện nhưnày được chứ???
Thằng nhãi. Tên khốn kia dám gọi ta là thằng nhãi ư??? Takhông cho hắn ta một bài, ta không mang họ Hồng. Khuôn mặt của Hồng Tuyết trởnên ngưng trọng khác thường, ở trên đôi bàn tay búp măng của chàng ta bỗng xuấthiện 10 đạo lá bùa. Tập trung yêu lực của mình vào những lá bùa đó, Hồng Tuyếtnhắm chặt mắt ngọc, loại bỏ tất cả tạp âm, tạp niệm tồn tại trong chàng lúc này
Tên nhóc kia, nó làm cái gì thế kia? Phải chăng đã đầu hàng?“Ha ha… ngươi thua rồi phải không? Ta đã bảo mà, ngươi thì có thể làm nên tròtrống gì cơ chứ ….”
Không, tướng công nhất định không phải chịu thua, ta có thểcảm nhận được, yêu khí của chàng đang lưu chuyển với tốc độ ngày càng nhanh,ngày càng nồng đậm. Tuy ta không biết, tiếp sau đây, chàng sẽ làm gì, nhưng tacó thể chắc chắn rằng, hôm nay, nhất định sẽ là tử kỳ của tên yêu quái giấu mặtkia
Chợt, Hồng Tuyết mở to đôi mắt, ném mạnh 10 lá bùa về 10 hướngkhác nhau, miệng hô thật lớn, “Hỏa giới chú”. Kèm theo tiếng động mạnh mẽ củachàng, từng tia lửa bùng cháy, nối 10 lá bùa lại nhau trên không gian xa lạ,hình thành nên một mái vòm đỏ rực, bao trùm tất cả cảnh vật xung quanh chàng
Mái vòm đó không ngừng cháy, đem nhiệt độ bên trong tăng caochưa thấy điểm dừng, ngoại trừ Hồng Tuyết và Dạ Cơ, tất cả mọi thứ nơi đâytrong nháy mắt biến mất không còn dấu tích. Cả trận pháp bí ẩn kia, trước đâymang một màu xanh mơn mởn, giờ phút này, tất cả chỉ còn là một màu đen, một màuđen tuyệt đối
“Rầm”
Một thân thể to lớn, làn da khô khốc, mình đầy dây leo ngãtrên mặt đất cách đó không xa, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, chăm chú quan sát tiểuhài trước mặt. Hắn… hắn có thể ra được chiêu thức kinh khủng như vậy sao??? Trậnpháp của ta, Vạn Diệp trận vô địch của ta, như vậy,… dễ dàng bị hủy như vậysao?
“Ngươi chắc đang thắc mắc, tại sao trận pháp của ngươi lợi hạinhư vậy, ta sao có thể dễ dàng hủy đi như vậy, đúng không? Đằng nào rồi ngươicũng chết, ta sẽ cho ngươi được chết nắm mắt, Đại Thụ yêu ạk. Kỳ thực, trậnpháp đó của ngươi vô cùng lợi hại, khiến cho ta suýt chút nữa không thể cảnphá. Tại nơi đây, linh khí của ngươi quá mạnh mẽ, do có sự hỗ trợ của thiênnhiên, của cây cỏ. Khiến cho trận pháp của ngươi vốn cũng chỉ thuộc dạng bìnhthường, chợt trở nên vô cùng đáng sợ. Ngươi lợi dụng hình nhân tấn công đối thủ,khiến cho người đó dần dần cạn kiệt pháp lực, xong rồi sẽ bị ngươi trừ khử. Dovậy, ta nghĩ, nếu như cứ tiếp tục tấn công đám hình nhân đó, hậu quả ta phảigánh lấy chỉ có thể là CHẾT. Và cách duy nhất để thoát khỏi cái thảm cảnh đó,chính là phá vỡ trận pháp của ngươi. Nhưng, như ta đã nói, ngươi được cây cốinơi đây tiếp thêm khí lực, đối với ta mà nói, việc đã khó nay lại càng khó. Nhưvậy, muốn phá hủy trận pháp, điều đầu tiên ta phải làm chính là…”
“Chính là hủy đi tất cả cảnh vật xung quanh, khiến cho VạnDiệp trận của ta mất đi nguồn năng lượng, và như vậy, đó cũng chỉ là một trậnpháp bình thường, phá bỏ nó trở nên dễ như trở bàn tay?”
“Chính xác, nay ngươi đã biết rồi, chết cũng nhắm mắt, khôngphải sao? Hỏa chú”, một ngọn lửa thật lớn xuất hiện trên lá bùa trong tay HồngTuyết, chàng ta tươi cười tiến lại Đại Thụ yêu, nụ cười dó rực rỡ làm sao, tươitắn làm sao, nhưng tất cả điều mà Đại Thụ cảm nhận đến được, đó chính là sợhãi, sợ hãi và… sợ hãi
“Đừng, ta cầu xin ngươi, đừng giết ta, ta… ta biết sai rồi.Đáng ra ta không nên cản đường phu thê hai ngươi… Nếu… nếu ngươi tha mạng chota, ta nguyện…” Không, ta không muốn chết, ta phải sống, phải sống, nhất địnhphải sống…
“Nguyện sao? Ngươi có thể cho chúng ta cái đề nghị nào cơ chứ?”,đùa nghịch ngọn lửa trong tay, Hồng Tuyết lười nhác nói chuyện. Ta không tin thứyêu quái đớn hèn như ngươi có thể làm gì khiến cho ta đổi ý, trừ phi ngươi đưara cho ta Tụ Hồn thảo, còn không thì…
“Ta nguyện đưa cho ngươi và nương tử ngươi sơ đồ Vạn Diệp trận,thêm nữa là,… là Tụ Hồn thảo, báu vật của ta”, báu vật ơi, chia tay 2 ngươi taxót lắm, thế nhưng nếu mạng ta không còn, thử hỏi báu vật có tác dụng gì cơ chứ???
“Ngươi nói cái gì? Nói lại ta xem”, tâm Dạ Cơ rung động mạnhmẽ từng đợt, thế nhưng vẻ mặt nàng vẫn như cũ, một chút biến chuyển cũng khôngcó. May mà ta học theo chủ nhân, thấy được bảo vật dù tốt đến đâu cũng phải giữmặt như không, như vậy mới có thể đạt được thứ mình cần một cách dễ dàng nhất.Chủ nhân ak, ngươi thật sự quá sáng suốt đi
“Ta nói, ta sẽ đưa cho 2 ngươi sơ đồ Vạn Diệp trận và Tụ Hồnthảo, bất quá, nếu như đó đều chưa đủ,…”, hai kẻ này không biết lai lịch thếnào nhưng đứng trước hai báu vật của ta, một chút động tâm cũng không có!!!Không được, ta nhất định phải tìm một đường sống cho mình, nếu như 2 thứ đókhông thấm vào đâu, thì ta …”ta xin dâng lên hai vị quyển sách ta tình cờ có được,mặc dù ta không hiểu trong sách viết gì, nhưng ta có thể đảm bảo đây là đồ quý,trăm năm khó gặp”
May mắn là hôm nọ khi đánh thắng Tử Lang, ta thu được một đốngchiến lợi phẩm, trong đó quý giá bậc nhất là Tụ Hồn thảo, cây dược thảo có khảnăng tụ linh hồn, thứ mất 5000 năm nảy mầm, 5000 năm trưởng thành, tổng cộng mấtđến 1 vạn năm mới có thể đem ra sử dụng. Còn quyển sách kia, chữ nghĩa trong đóhình thù kỳ quái, ta đã hỏi biết bao nhiêu người mà không một ai biết nó viếtgì, thứ của nợ đấy rõ là đồ bỏ đi. Chẳng qua, với loài người, thứ họ không hiểuthường sẽ được xem là vật báu. Như vậy, ta chắc chắn có thể ly khai nơi đây antoàn…
“Để lại những thứ đó rồi biến cho khuất mắt ta. Ta đếm đến3, nếu ngươi còn ở lại, đừng trách ta vô tình, 1 … 2 …”
Chưa kịp đếm đến 3, thân ảnh to lớn, bao quanh bởi dây nhợ củaĐại Thụ yêu đã biến khỏi tầm mắt của Dạ Cơ và Hồng Tuyết với tốc độ kinh hồn,làm cho hai người không khỏi phân vân, đây… đây là loài yêu quái nổi tiếng chậmchạp đó sao? Thật sự là gạt người mà…
“Tướng công, chàng thật sự tha cho hắn sao?”, cầm trong tayTụ Hồn thảo, Dạ Cơ quả thực có chút không tin vào mắt mình nữa. Thứ cỏ trân quýnhư vậy, lại có thể dễ dàng rơi vào tay của mình như vậy sao??? Đây liệu có phảilà mơ không?
Vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của nương tử, Hồng Tuyết ôn nhulên tiếng,”Tất nhiên là thả rồi, nàng không thấy hắn đã để lại cho chúng ta biếtbao bảo vật sao? Chúng ta đã có được Tụ Hồn thảo mà chủ nhân cần để luyện chếđan dược, ta lại có được Vạn Diệp trận pháp, hơn nữa, quyển sách kia, mặc dù chữnghĩa cổ quái, ta tin rằng, chủ nhân nàng chắc chắn có thể khám phá ra huyền cơbên trong. Nàng nói xem, như vậy thì, giết hắn có phải là việc thừa không?”, cấtsơ đồ Vạn Diệp trận vào túi áo, Hồng Tuyết ngắm nhìn khung cảnh hoàng tàn trướcmặt, không khỏi cảm thấy có chút đã đời, lần đầu tiên, ta sử dụng pháp thuật,ai biết được uy lực lại lớn đến mức này cơ chứ. Ha ha ha…
“Tướng công nói đúng. Hắn cũng không phải có thâm thù đại hậnvới chúng ta, thả hắn đi vốn cũng đâu có sao. Còn một việc quan trọng nữa,..”,nhẹ nhàng lại bên Hồng Tuyết, Dạ Cơ ngồi xuống, kéo chàng lại gối lên trên đùinàng, tiếp lời, ”yêu lực của chàng tiêu phí không phải ít, chàng cũng nên nghỉngơi một chút đi, được không?”
“Lời nương tử đã nói, vi phu sao nỡ không tuân theo”
“Vậy chàng nằm nghỉ đi, một lát nữa chúng ta sẽ hồi ngọc giới”.Lần đầu tiên từ ngày được thả ra khỏi bức tranh kia, ta cuối cùng cũng đã có thểcó được thế giới của riêng hai ta rồi. Không phải các tỷ tỷ, ca ca, đệ đệ, muộimuội quấy rầy chúng ta, mà là… ngươi nói xem, ở nơi bao người có mặt, ta sao cóthể biểu lộ tình cảm được chứ? Người ta dù sao cũng là con gái chứ bộ…
Sau khi đã chắc rằng Hồng Tuyết say ngủ, Dạ Cơ chầm chậm lêntiếng, “Nếu đã đến rồi thì ngươi hãy ra đi. Ẩn núp mà làm gì cơ chứ’’. Tướngcông, chàng hãy ngủ ngon, để thiếp xử lý xong kẻ kia rồi chúng ta sẽ trở về,nhé !
Một thân ảnh màu tím bỗng chốc hiện ra trước mắt mỹ nữ áo trắng,đưa ánh mắt hiểm độc của mình e dè quan sát nam hài đang lặng yên nằm tronglòng nàng. May quá, hắn ta giờ đã ngủ rồi, như vậy, ta có thể đoạt lại được báuvật rồi
‘‘Tiện nữ, ngươi khôn hồn thì hãy giao trả cho ta Tụ Hồn thảo,quyển sách kì bí cùng với trận pháp kia cho ta, nếu không…’’, nếu không đừngtrách ta độc ác
Nhìn đôi răng nanh sắc nhọn của kẻ trước mặt đang nghiến mạnhlại, bộ lông của hắn xù lên, toàn thân ngập tràn yêu lực, khiến cho câu nói củahắn, mặc dù nói chưa xong thế nhưng ý nghĩa trong đó, ai mà không hiểu cơ chứ
‘‘Rất tiếc, ta không thể đưa thứ đó cho ngươi được. Nếu hiệntại ngươi rời đi, ta có thể lưu lại cho ngươi 1 mạng sống’’
’’ Ha ha… ma nữ, ngươi cũng đừng quá coi trọng bản thânmình. Một hồn ma vất vướng như ngươi thì có thể làm gì Tử Lang ta cơ chứ’’, nếuhôm đó không phải ta sơ suất, bị rơi vào trận pháp của tên Đại Thụ khốn kiếpkia, ta sao có thể bị mất hai báu vật đó kia cơ chứ. Đợi ta lấy được sơ đồ VạnDiệp trận, để xem ta trừng trị tên khốn đó thế nào. Nghĩ đến lúc mình có thểhành hạ kẻ thù, Tử Lang không khỏi cười cười, cảm thấy thật là vui sướng
‘‘Ngươi nói đúng, ta chỉ là một hồn ma vất vưởng, thế cònngươi thì sao ? Chỉ là một con sói thành tinh, tu luyện mới được 3 vạn năm,ngươi nghĩ bản thân mình tài giỏi lắm hay sao ? Đừng khiến ta buồn cười, takhuyên ngươi hãy thông minh ra một chút, chạy như tên Đại Thụ kia, ít ra khônglãng phí bao năm tháng vất vả tu luyện’’
‘‘Để rồi ta xem, trong chúng ta, ai mới là kẻ phải bỏ chạy’’.Dứt lời, đôi móng vuốt sắc nhọn của Tử Lang thẳng hướng Dạ Cơ công kích. Huyếttinh ngập tràn trong ánh mắt, sói ta nhếch mép, khinh thường bạch y nữ tử, takhông tin một hồn ma như ngươi có thể làm được trò trống gì
Ngay khi móng vuốt ác độc của Tử Lang gần sát tà áo của DạCơ, nàng nhẽ mỉm cười, giơ nhẹ bàn tay trắng muốt của mình về phía hắn ta, độtnhiên, thân thể to lớn của hắn bỗng trở nên không còn sức lực, đổ ập xuống trướcmắt nàng
‘‘Đây… Ngươi… ngươi đã làm gì ta’’, run rẩy lên tiếng, TửLang không tin vào tình cảnh của mình lúc này nữa. Toàn thân hắn cảm thấy thậtvô lực, sức sống của hắn dường như mất hết, không thể cử động dù chỉ một đầungón tay
‘‘Ngươi biết không, năm đó, khi ta bị nhốt trong tranh, takhông hiểu tại sao mọi người lại tranh nhau sở hữu ta, coi ta như báu vật. Và rồi,ta nhận thấy, những kẻ có ta, cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn, may mắn hơn,sung sướng hơn. Ta thật sự hoài nghi, phải chăng ta có năng lực đặc biệt gì đómà bản thân ta không biết. Và, cuối cùng, ta cũng biết được nguyên do thật sự củaviệc đó rồi. Ngươi có biết, đó là gì không ?’’, nhìn kẻ đang vật vã, đau đớnphía trước nàng, Dạ Cơ chầm chậm lên tiếng, khiến cho không khí nơi đây, phútchốc trở nên quỷ mị vô cùng, nhất là khi kết hợp với khung cảnh hoang tàn xungquanh
Dừng lại một lúc, Dạ Cơ nhè nhẹ tiếp tục, ‘‘Ta nhớ, trướcđây lâu, rất lâu rồi, phụ thân ta đã nói, ta sinh ra vào thời khắc đại cát, đạilợi, có thể làm tiêu trừ những ám khí xung quanh người khác, khiến cho cuộc sốngcủa họ trở nên may mắn hơn, tốt đẹp hơn. Ta cứ nghĩ đó chỉ là lời phụ thân nịnhta thôi. Nhưng đó lại chính là sự thật. Ta có thể hấp thu hết những sự đen đủi,những âm khí của họ. Nhưng do lúc đó, ta chỉ là một con người bình thường nênta không thể điều khiển năng lực đó theo ý muốn. Sau này, khi được chủ nhân hóata thành yêu, ta trở nên có phép thuật, có thể hấp thu không chỉ khí vận củangười khác mà còn là yêu lực, thậm chí là sức sống của họ nữa’’ Thật sự, tacũng không chắc rằng, hấp thu sức sống là điều ta có thể làm được bởi chưa baogiờ ta thử cả, hơn nữa, do công lực của ta quả thực chưa đủ. Nếu không phải vìphong thủy nơi đây hợp khí ta, cộng thêm việc hấp thu yêu lực của lão già đen đủikia nên ta mới có thể triển khai chiêu thức đó. May thay, lúc này có thêm một kẻđến để cho ta thực tập, quả thực tốt, quá tốt mà…
Nằm im lắng nghe những điều Dạ Cơ nói, Tử Lang không khỏi cảmthấy sợ hãi. Hấp thu yêu lực, sức sống của kẻ khác? Ở đâu chui ra một cái hồnma có năng lực đáng sợ như vậy chứ ? Ta biết hồn ma vốn có thể chơi đùa cùnglinh hồn đối phương, nhưng đến mức quái dị như thế, thì đây…. đây là lần đầutiên ta gặp phải. Cứ ngỡ rằng, tên nhóc kia ngủ rồi, ả ta sẽ không phải là đốithủ của Tử Lang ta, nhưng hóa ra, kẻ đáng sợ nhất… lại là ….
‘‘Ta đã cho ngươi cơ hội rời khỏi đây, thế nhưng, ngươi lạikhăng khăng muốn chui đầu vào chỗ chết, vậy chẳng phải, việc ta nên làm chínhlà thành toàn cho ngươi sao ?’’. Đặt tay lên đầu Tử Lang, khuôn mặt Dạ Cơ có chútbiến đổi, dường như nàng đang tiếp nhận vào cơ thể một nguồn năng lượng mới, mạnhmẽ hơn, đáng sợ hơn vậy. Ít phút trôi qua, thân xác con sói tím trước mặt nànggiờ đã trở nên khô khốc, không chút sức sống, ánh mắt hắn mở to, trong đó, tồntại một tia không cam tâm, xen lẫn cùng hối hận.
Một cơn gió mát thổi ra từ đôi môi xinh xắn, vật to lớn, cồngkềnh trước mắt nàng hóa thành tro bụi, khuếch tán vào không gian. Tất cả nhữngyêu quái khác, khi chứng kiến hai màn đánh đá của Hồng Tuyết và Dạ Cơ với ĐạiThụ và Tử Lang, tâm không thể không dâng lên một nỗi sợ hãi, tìm cách lẩn trốn,không dám ra đối đầu với hai kẻ bí ẩn kia, vậy nên, giờ phút này, Hắc Vụ lâm lạitrở về vẻ an tĩnh ban sơ của nó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.