Chương trước
Chương sau
Người thiếu niên kia đột nhiên ra tay, sắc mặt mang theo vẻ tàn nhẫn, trong tay xuất hiện một thanh đoản đao, đâm thẳng vào mawtjcr Phương Lâm.
Hắn muốn thừa dịp Phương Lâm trọng thương, lấy tính mạng của Phương Lâm!
Phương Lâm cũng giật mình kinh ngạc. Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới ở trên phi thuyền này, lại vẫn sẽ gặp phải ám toán.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng không bị thương. Thương thế trên người hắn đều là ngụy trang. Người thiếu niên kia tự cho là nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ Phương Lâm phản ứng thật sự quá nhanh, nhận thấy được có cái gì đó không đúng, lập tức làm ra phản ứng.
Ầm!
Phương Lâm đạp một cước ra, khiến thiếu niên kia trực tiếp bị đạp bay ra ngoài. Đoản đao này gần như chính là lướt qua chóp mũi của Phương Lâm. Chỉ cần lại thêm một chút nữa là có thể tổn thương được Phương Lâm.
Người thiếu niên thấy một đòn không thành, sắc mặt càng thêm khó coi, đột nhiên thân hình hắn biến mất ở trong tầm mắt của Phương Lâm.
- Sao?
Ánh mắt Phương Lâm một ngưng, vỗ túi Cửu Cung, lấy ra gậy xương lớn.
Vèo!
Tia sáng sắc bén hiện ra. Người thiếu niên kia không ngờ xuất hiện ở phía sau Phương Lâm, một đao đâm về phía giữa lưng của Phương Lâm.
Tóc của Phương Lâm đều dựng đứng lên. Người thiếu niên này lại còn hiểu được bí thuật che giấu thân hình.
Đoản đao tới quá nhanh, cũng quá đột nhiên, Phương Lâm không có cách nào đi né tránh, chỉ có thể cứng rắn chống lại.
Trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ dữ tợn đắc ý, giống như đã thấy Phương Lâm chết thảm ở dưới một đao này của mình.
Nhưng sau một khắc, thần sắc của thiếu niên nhất thời đại biến, đoản đao này không ngờ keng một tiếng, giống như đập vào trên tảng đá, căn bản cũng không có đâm vào bên trong.
Phòng ngự của Phá Nhạc!
Phương Lâm luyện hóa tinh huyết bất diệt, nhận được truyền thừa của Phá Nhạc, nắm giữ lực phòng ngự khủng khiếp nổi danh của Phá Nhạc, ở trong lúc nguy cấp hắn sử dụng ra.
Đoản đao tuy rằng sắc bén, nhưng dù sao chỉ là sắt thường, muốn tổn thương được Phương Lâm lúc này có thể nói yêu thú hình người, vậy đơn giản chính là si tâm vọng tưởng.
Phương Lâm bỗng nhiên hoàn hồn, gậy xương lớn trong tay hung hăng đập về phía người thiếu niên kia.
Người thiếu niên cắn răng, thân hình giống như thỏ chạy, tránh né về một bên, ngay sau đó lại một lần nữa biến mất.
Phương Lâm nhíu mày. Chiêu thức ẩn nấp thân hình cực kỳ khó chơi, chỉ có điều Phương Lâm cũng không phải hoàn toàn không có phương pháp ứng phó. Trong giây lát hắn móc ra một cái bình ngọc, đập vỡ nó.
Khói đen tràn ngập ra, trong chốc lát bên trong cả gian phòng đều tràn ngập khói đen, bản thân Phương Lâm ở trong đó, ngược lại hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào, nhưng người thiếu niên ẩn nấp trong bóng tối này lại không chịu nổi, muốn phá cửa sổ chạy trốn.
- Chạy đi đâu?
Phương Lâm hét lớn một tiếng, ở trong giây phút người thiếu niên phá cửa sổ nhảy ra ngoài, Vô Giới thạch trong tay hắn đã đồng thời ném mạnh ra ngoài.
Phụt!
Vô Giới thạch chính xác không sai lầm nện ở trên lưng của người thiếu niên kia, nhất thời thiếu niên kia ngay cả kêu lên một tiếng thảm thiết cũng không kịp, trực tiếp nổ mạnh thành một đoàn sương máu, chết không thể chết lại.
Vô Giới thạch dính máu tươi, trở lại trong tay Phương Lâm, lúc này bên trong gian phòng tràn ngập khói đen, Phương Lâm cũng đi ra.
- Chuyện gì xảy ra?
Nghiêm Trạch cùng rất nhiều đệ tử Tử Hà tông xuất hiện, đều hỏi thăm.
Thần sắc Phương Lâm bình tĩnh:
- Có người muốn ám toán ta, bị ta giải quyết.
Nghe vậy, mọi người đều nhất thời kinh sợ, nhất là Nghiêm Trạch, trên mặt đầy vẻ thâm trầm.
- Biết là người nào không?
Nghiêm Trạch hỏi.
Phương Lâm lắc đầu:
- Không rõ. Chỉ có điều người này có thể dịch dung, đồng thời hiểu được bí thuật ẩn nấp thân hình, cũng không biết ở trên phi thuyền của ta có còn đồng bọn nào khác hay không?
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trên phi thuyền nhất thời trở nên nghiêm trọng, thậm chí không ít người nhìn sang bên cạnh người, trên mặt có vẻ nghi ngờ.
Phương Lâm cũng đang lặng lẽ nhìn những người này, muốn xem thử trong bọn họ có người nào dịch dung trà trộn vào hay không. Chỉ có điều hắn lại không nhìn ra manh mối gì.
Nghiêm Trạch hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Tất cả mọi người đều tập trung đợi ở chỗ đầu thuyền, ai cũng không được phép rời đi.
Ngay lập tức, tất cả đệ tử Tử Hà tông đều đi tới đầu thuyền, do Nghiêm Trạch tự mình thẩm vấn, bảo đảm trong mọi người, không có người nào không rõ thân phận trà trộn vào.
Phương Lâm ở một bên lặng lẽ nhìn. Hắn nghi ngờ thiếu niên kia có thể là sát thủ của Ẩn Sát đường phái tới, chỉ có điều cũng không xác định. Dù sao hắn cũng chưa từng kiểm tra thân phận.
Nhưng thủ pháp hành sự như vậy, quả thật vô cùng tương tự với Ẩn Sát đường.
Phương Lâm nhíu mày. Không ngờ Ẩn Sát đường cố chấp với mình như thế, không ngờ phái người xâm nhập vào trên phi thuyền, muốn nhân lúc mình thả lỏng sơ suất lại ám sát mình.
May là Phương Lâm đủ cảnh giác, bằng không thật đúng là để cho Ẩn Sát đường làm được.
Nghiêm Trạch thẩm vấn một lần, không hỏi ra bất kỳ kết quả gì. Trong mọi người hình như đã không có người nào khả nghi.
Nhưng dù vậy, Nghiêm Trạch cũng không có sơ suất, vẫn để cho tất cả mọi người ở lại trên boong thuyền, không cho phép bất kỳ kẻ nào rời khỏi tầm mắt của hắn. Cho dù là Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử cũng quy quy củ củ đợi ở đầu thuyền.
Về phần đám người Phương Lâm ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất có chuyện đã xảy ra, Nghiêm Trạch tất nhiên cũng sẽ hỏi thăm. Nhất là Phương Lâm, bị hỏi thăm càng nhiều hơn hơn.
Phương Lâm tất nhiên có thể nói ra được mọi chuyện nên nói. Về phần những chuyện không thể nói, tất nhiên là sẽ không nói.
Biết được bọn họ tự nhiên từ băng cung sống sót đi ra, Nghiêm Trạch có vẻ rất giật mình, càng cẩn thận hỏi thăm xem bên trong băng cung có gì.
Dù sao đại danh về băng cung đã lưu truyền rộng rãi, đó là một mảnh tử địa, ai tiến vào trong người đó sẽ chết, bao nhiêu năm cũng không có người nào có thể đi ra.
Nhưng lúc này đây, đám người của ba thế lực lớn không ngờ xông vào băng cung, còn thành công đi ra, đây coi như là một lần tiến triển cực lớn.
Mặc dù không có được bảo bối gì, nhưng tình hình bên trong băng cung coi như đã thăm dò rõ ràng, hóa ra trong băng cung có một tồn tại cường đại sẽ hấp thu khí huyết của người tiến vào, giống như Lý Thông Thiên này chính là bị hút khô mà chết.
Về phần những người khác vì sao có thể sống đi ra, bất luận là Thanh Kiếm Tử hay Phương Lâm, hoặc là những người sống sót khác đều biểu thị chẳng biết tại sao.
Đương nhiên, Phương Lâm tự nhiên biết nguyên nhân chân chính, chỉ có điều không thể nói ra mà thôi.
Phi thuyền một đường yên ổn, trên đường không lại xuất hiện qua bất ngờ gì, thuận lợi trở lại Tử Hà tông.
Hàn Lạc Vân dẫn theo một đám cao tầng tự mình đón chào. Thủ tọa hai tông cũng đều có mặt. Nhất là Cổ Đạo Phong, hắn nhất định phải tới. Bởi vì trong số những người đi lần này còn có nhi tử của hắn Cổ Hàn Sơn.
- Bọn họ đã trở về!
Trước sơn môn Tử Hà tông, một vị trưởng lão có thị lực tốt nhất lên tiếng.
Cách đó không xa, phi thuyền ầm ầm ầm lao đến, trên dưới Tử Hà tông đều vui mừng hoan hô.
Hàn Lạc Vân tươi cười. Hắn đã sớm liên lạc qua với Nghiêm Trạch, biết lần này có không ít người còn sống sót, tâm tình rất tốt.
So sánh xuống, Cổ Đạo Phong lại có chút lo lắng không yên bất an.
Phi thuyền chậm rãi hạ xuống, mọi người đứng ở trên đầu thuyền đều nhảy xuống.
- Thanh Kiếm Tử sư huynh!
- Phương Lâm sư huynh!
- Mạnh Triều Dương! Vu Thu Phàm cũng còn sống sót!
- Lần này người còn sống sót nhiều hơn so với lần trước.
...
Đám người Tử Hà tông đều vui mừng không thôi, đều tiến lên nghênh đón.
Sau khi người cuối cùng nhảy xuống phi thuyền, Cổ Đạo Phong đột nhiên quát to một tiếng, ngửa mặt ngã quỵ, trong miệng nôn ra búng máu tươi lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.