*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“No rồi à?” Nhạc Thần An thấy anh xử lý nốt miếng Lvdagun(*) cuối cùng, rút tờ khăn giấy giúp anh: “Đừng liếm, lau tay đi này.”
(*) Món ăn nhẹ truyền thống của người Mãn ở Trung Quốc. Nó có nét tương đồng với bánh dày Việt Nam khi sử dụng gạo nếp giã nhuyễn, ngoài ra sử dụng thêm đậu đỏ làm nhân, cuối cùng rắc thêm bột đậu nành ở bên ngoài.
Không biết có phải do vận động cả một ngày tiêu hao quá nhiều thể lực không hay là anh thật sự có thể ăn nhiều như vậy, ban đầu Nhạc Thần An còn định mang đồ ngọt về cho Trương Dịch Trạch, không ngờ hai người bọn họ có thể ăn đến mức ngay cả một mảnh vụn còn sót lại cũng không có.
Ăn no quá thì dễ buồn ngủ, Mộ Hàn uể oải dựa lên ghế, mắt cứ nhìn chằm chằm cậu. Trong phòng không có ai khác, Nhạc Thần An bị anh nhìn như vậy cũng chỉ bất lực: “Đi thôi, ra ngoài đi dạo, tiêu cơm. Anh ăn nhiều thật đấy.”
Mùa tuyết ở địa phương này gần như đã kết thúc.
“Vào hè không có tuyết rơi, anh định làm thế nào?” Nhạc Thần An đi phía trước, thật ra cậu không hề quen thuộc vùng phụ cận quanh đây, mặc dù làng du lịch nông thôn này là địa điểm được đánh dấu trên bản đồ du lịch hàng năm.
“Bắc bán cầu không có tuyết thì có thể đến Nam bán cầu.” Mộ Hàn đi theo sau cậu.
“Tốt quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-da-phi-hanh/1710748/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.