*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trên đường trở về, Trương Dịch Trạch cứ nhìn Nhạc Thần An bằng ánh mắt hừng hực lửa cháy, miệng thì trưng ra nụ cười đểu cáng. “Thì mệt quá nên nghỉ ở chỗ anh ấy một đêm. Mày đừng có tưởng tượng nữa người anh em.” Nhạc Thần An dở khóc dở cười. “Con trai à, tao nhớ mày ở trên cơ mà. Thế đại thần MU của tao mày đè được chắc?” Đàn ông con trai ở độ tuổi này lúc nào cũng hấp tấp vội vã như thế, không thể giải thích nổi. “Ai bảo mày anh ấy là gay? Tao không thể xây dựng tình bạn trong sáng với người ta sao?” Còn chưa đâu vào đâu đây này, nói thế nào Mộ Hàn cũng được tính gần như là người của công chúng, Nhạc Thần An không dám nói linh tinh sợ gây phiền toái cho anh. Nhưng mà có khi thật sự không đè được thật… Vừa nghĩ đến dáng người mảnh khảnh đẹp như điêu khắc ấy, khí thế cứng cỏi xen lẫn tính xâm lược, Nhạc Thần An cảm thấy mình cũng phải rèn luyện cơ thể nhiều hơn mới được. Sự chênh lệch giữa người với người sao có thể lớn đến thế? Ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu đã thấy anh là một người kiểm soát bản thân rất nghiêm khắc, da dẻ eo lưng nhẵn nhụi săn chắc không hề có chút thịt thừa, cổ tay và mắt cá nhân nhỏ nhắn nhẵn bóng… Nhạc Thần An chợt hít một hơi thật sâu vỗ lên mặt mình, cắt đứt những suy nghĩ kỳ cục không đúng lúc. “Được rồi, đúng là MU tao hoàn toàn không nhìn ra được. Nhưng mà tao lại không nhìn ra mày được chắc? Mày xem cái ánh mắt mày nhìn chằm chằm ổng đi.” Trương Dịch Trạch đau lòng ôm đầu lắc một cái: “Tán tỉnh thì cũng phải có bài bản hẳn hoi. Mày chỉ còn thiếu mỗi điều viết luôn hai chữ nghe lời lên trán đó.” Có rõ ràng như vậy sao? Đúng là Nhạc Thần An chưa bao giờ dám yêu đương chân chính, chỉ có hồi cấp ba từng thầm mến một thầy giáo, đúng, chỉ dừng lại ở mức yêu thầm mà thôi. Người thầy đó là giáo viên Địa lý trẻ tuổi, thanh tú, trông nho nhã lịch sự, tổng thể mà nói trông khá chải chuốt, dù đang giảng bài nhưng vẫn giữ được vẻ ung dung thong thả, lúc nào cũng thành thục treo nụ cười tươi tắn trên môi. Khi đó Nhạc Thần An thích nhất là được học giờ Địa lý, không những vui tai mà còn thấy bổ mắt. Nhưng mà từ nhỏ cậu đã là người cực kỳ sợ phiền phức, dù vậy cũng không phải do sợ sệt gì mà là không muốn chọc phải cái gì phiền hà lôi thôi. Nhất là khi được tận mắt chứng kiến mẹ cậu ở đoàn nghệ thuật vì tính tình hay huênh hoang khoác lác nên bị gạt bỏ, vì vậy khiến cậu càng kiên định hơn với nguyên tắc nhiều hơn một chuyện chẳng bằng bớt được một chuyện. Mộ Hàn là ai? Là một nhân vật tài giỏi mỗi bước đi có thể giẫm đạp người trong thế giới dưới chân mình, là anh hùng trong Dragon Quest(*),có vẻ ngoài có thực lực, lúc nào cũng nắm lấy vai chính trong vở kịch. Lý trí của cậu cảm thấy mình hoàn toàn không dây vào được, nhưng bản năng lại khó mà chế ngự được. Cậu có ảo giác, người kia dành cho cậu sự dịu dàng điềm đạm độc nhất, nghĩ kỹ đúng là không biết xấu hổ. (*) Game nhập vai của Nhật Bản, nội dung cơ bản là vào vai một anh hùng, dấn thân ra khỏi ngôi làng nhỏ bé để cứu lấy cả vùng đất khỏi sự diệt vong dưới bàn tay của một kẻ ác và quyền năng. “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Thần Thần, mày với anh ấy chơi đùa thoải mái cũng tốt thôi. Có điều những người trưởng thành ở nước ngoài đều rất phóng khoáng cởi mở, đừng có hãm sâu vào quá là được. Đến lúc đó người bị ăn sạch sẽ ngay cả một mảnh xương cũng không sót lại chính là mày đấy.” Trương Dịch Trạch hiếm khi nào thấy nghiêm túc. Hắn ở nước ngoài mấy năm, về phương diện này nhất định sẽ không cố tình hù dọa cậu. “Tao biết, chỉ kết bạn thôi, không nghiêm túc.” Nhạc Thần An có chút muộn phiền. Từ trước đến giờ cậu luôn rõ ràng với những người mình không muốn dây mơ rễ má, nhưng mà lần này, nói bản thân không hề có cách nào cũng chỉ là một lời giữ thể diện cho bản thân. Fuck, cậu phiền não cào tóc. Hôm sau đến studio, mua xong cà phê cho Tống Thâm và Đường Hân, Nhạc Thần An ngồi trước kệ sách đảo mắt qua tập tác phẩm trước đây của Tống Thâm. Những năm đầu đều là quảng cáo in ấn của các thương hiệu không tên tuổi, còn những năm gần đây đều hợp tác với các tên tuổi lớn. Quảng bá phim ảnh, nhiếp ảnh gia chuyên được các thương hiệu quốc tế mời riêng, tạp chí thời trang, phỏng vấn người nổi tiếng, số lần hợp tác với sao hạng A ngày càng nhiều hơn. Nhưng cũng chính vì điều này mới khiến phong cách chụp ngày càng mang tính thương mại, còn những tác phẩm quảng cáo khi chưa tiến sâu vào làng giải trí năm đó lại có sự sáng tạo độc đáo, sắc thái thanh thoát và không có quá nhiều ràng buộc. “Tiểu Nhạc, đang trong giờ làm việc cậu tìm cái gì thế? Cuối tuần nhiều việc như thế mà cũng yên tâm thoải mái không biết đường đến studio hỏi thăm.” Sáng sớm Đường Hân đã ăn diện chỉnh tề, tóc buộc cao sau gáy, hàng lông mày sắc nét xiên xiên như sắp bay ra ngoài, vành mắt thâm đen ngay cả kem che khuyết điểm cũng không giấu được, nhìn qua là biết tăng ca đến khuya. Bọn họ ấy mà, nhất là trợ lý, muốn leo lên cao có khi hoàn toàn không cần biết đến giờ tan ca. “Đường… Tiffany, có sắp xếp gì mới sao?” Người phụ nữ này ngoài miệng ganh đua chỉ trích cậu đã thành thói quen, cậu cũng không so đo. “Tuần sau chụp quảng cáo in ấn cho một thương hiệu thể thao của Canada, bên trong tạp chí 16P, thầy Tống bảo cậu làm trợ lý. Liên hệ với bên dựng cảnh đi, hình như là bộ sưu tập trượt tuyết.” Đường Hân gửi bản sao cho cậu: “Lần trước loạt ảnh chụp Tiết Hiểu ở Canada không tệ, lần này cậu ấy được chỉ định làm đại diện tiếp.” Chậc, lại là Tiết Hiểu… Thôi tuyệt đối đừng có chơi chiêu trò gì nữa, cậu cũng không muốn bay chuyến đường dài thêm lần nữa đâu. Tiễn Nhạc Thần An về, Mộ Hàn nhận được điện thoại của Mộ Tuyết, cô vừa xuống máy bay chuẩn bị ra ngoài. Anh ở khá gần sân bay, gọi một chiếc xe riêng đi đón người. Trong phòng chờ máy bay có không ít người, Mộ Hàn tìm đại một góc đứng dựa lên tường, lật xem tạp chí quảng bá của Tiết Hiểu, bức ảnh ngay đầu là tác phẩm của Nhạc Thần An, dưới góc phải có một dòng chữ nghệ thuật nho nhỏ: Photo by Tống Thâm. Phong cách của bức ảnh này khác hẳn với đa số những hình tượng mỹ nam có trên mạng, tấm ảnh này biểu lộ khí chất của cậu trai khiến cho người khác rung động, sự tức giận trong đáy mắt giống như tiếng sấm mùa xuân làm nảy mầm sức sống, đâm chồi vào lòng người. Anh không am hiểu về chụp ảnh nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc, anh cảm thấy tác phẩm này rất xuất sắc. Cậu nhóc đẹp trai và dễ thương đó thật sự làm uổng phí khuôn mặt thông minh của chính mình. Không phải nói tuổi trẻ phải đam mê nhiệt huyết sao? Ấy vậy mà cậu ấy lại nuốt giận một mình, ai cũng có thể xuyên tạc dối gian được. Nghĩ đến vết bầm tím trên cằm cậu, Mộ Hàn không nhịn nổi cau mày lại, anh từng nghĩ chỉ có lăn lộn trong vòng giải trí quan trọng nhất vẫn phải là tìm được một nhân vật có tiền có quyền làm chỗ dựa, tại sao bây giờ ngành nhiếp ảnh cũng lộn xộn như vậy? “MU!” Một giọng nói lanh lảnh như trẻ con vọng vào tai anh, người xung quanh cũng nhìn sang phía phát ra âm thanh, lập tức châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, anh đã quen rồi. Hai chị em trông giống nhau đến sáu bảy phần, điểm khác biệt duy nhất là hình dáng gương mặt. Nét ngây thơ trong sáng trên gương mặt Mộ Tuyết mãi vẫn không thấy biến mất dù cô đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, làn da căng mọng như búp bê, kết hợp với giọng nói bẩm sinh mềm mại non nớt như tiếng trẻ con. Người phụ nữ này từ nhỏ đến lớn đều là kẻ đi gieo họa, người theo đuổi xếp hàng vô cùng dài. Nhưng Mộ Hàn lại hoàn toàn chẳng lo lắng cho chị gái của mình chút nào, trông cô có vẻ dịu dàng yếu đuối nhưng tính tình còn bộp chộp nóng nảy hơn bất cứ ai khác. Nói không lọt tai là sẵn sàng giơ tay đánh người, sau đó còn giả vờ đáng thương trước mặt ba mẹ, lần nào cũng thắng. Trẻ con có ngoại hình xinh xắn thì luôn luôn có đặc quyền, huống hồ trừ cái tính nóng nảy bạo lực ra thì Mộ Tuyết gần như không có khuyết điểm gì, phong cách làm việc dứt khoát mạnh mẽ, cho dù là ở trường học hay trong cộng đồng thì đều tạo ra bóng ma tâm lý trong lòng bạn bè cùng trang lứa với cái danh “con nhà người ta”. “Vừa rồi anh chụp lén tôi đúng không?” Bỗng nhiên Mộ Tuyết quay phắt người giật lấy điện thoại của một người đàn ông đi ngang qua, nhanh tay lướt xuống. Rõ ràng người kia không kịp phản ứng, ngây người ra một lúc mới gào lên: “Mẹ nó cô bị điên à?” Nói xong giơ tay muốn cướp. Mộ Tuyết đi giày cao gót nhưng không hề yếu thế chút nào, một cước đá thẳng vào chỗ hiểm của đối phương: “Đồ lưu manh, dám chụp bà mày, mày đi chết đi.” Mộ Hàn nhân lúc tình hình sắp trở nên nghiêm trọng đi đến chặn giữa hai người, cản Mộ Tuyết lại: “Xóa đi là xong, trả lại cho hắn, chúng ta đi thôi.” “Sao đột nhiên chị đến thế?” Anh hỏi Mộ Tuyết. “Mẹ không yên tâm về em, sợ em lơ là gặp rắc rối, bảo chị đến canh chừng. À, tiện thể thay bố đi gặp con trai một người bạn của bố.” Hiển nhiên Mộ Tuyết mệt mỏi vì chuyến bay, vừa lên xe là nằm xuống ngủ trên đùi anh, ngủ không thèm quan tâm đến hình tượng của mình. Anh biết mẹ không yên tâm là thật, sợ anh cả của anh nhân cơ hội gây chuyện cũng là thật. Mộ Xuyên đối xử với Mộ Tuyết còn có phần kiên nhẫn, dẫu sao người em gái cùng cha khác mẹ này vừa thông minh vừa nghe lời, trên phương diện làm ăn là một người giỏi có thể trợ giúp được. Nhưng Mộ Hàn không giống thế, dùng lời của anh ta nói thì công việc của anh không chính đáng, chỉ là một thằng con nhà giàu. Đúng là Mộ Hàn không có hứng thú gì với chuyện kinh doanh, từ khi tốt nghiệp trung học, anh lớn nhà anh thẳng tay cắt hết chi tiêu ép anh đi vào khuôn khổ, anh lại dám bỏ nhà đi luôn. Đang trong kỳ nghỉ nên đi làm thêm ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, tiền thưởng cuộc thi tuy không nhiều nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, ít nhất không cần nhìn sắc mặt người khác. Trong mắt ba anh và anh cả, trượt tuyết là con đường không đâu vào đâu, bọn họ hi vọng một ngày nào đó anh phải quay trở về con đường chân chính. Địa chỉ của Mộ Tuyết là ở đường vành đai số 4, cô ở trong một biệt thự đơn lập(*). (*) Kiểu biệt thự chỉ có một cổng và một sân duy nhất, là nơi ở rất riêng tư. Thông thường biệt thự một gia đình có không gian độc lập, sân vườn riêng ở giữa và tầng hầm bên dưới, xung quanh nhà có nhiều không gian xanh, sân, bể bơi, gian nhà, sân bóng rổ,…. Cái sân trống trải nhìn qua có vẻ đã lâu rồi không ai quét dọn, một lớp bụi dày phủ khắp nơi. Thanh toán tiền xe để tài xế chờ một lát, trước tiên Mộ Hàn kéo hết hành lý lớn nhỏ vào trong sân, sau đó bế Mộ Tuyết đang ngủ say vào phòng ngủ, cũng may căn phòng vẫn còn khá sạch sẽ. Còn chưa đến một tháng nữa, dòng sản phẩm Light Luxury(*) của SnowyOWL sẽ tiên phong trong thị trường nội địa. Lần này anh trở về tham gia giải đấu Redbull Nam Sơn được, điều kiện trao đổi đó là đồng ý với bố mình sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm chuyện này. (*) Chỉ dòng sản phẩm tiêu dùng có giá cả hợp lý nhưng chất lượng không hề thua kém những loại hàng xa xỉ, được tầng lớp phổ thông ưa thích. Thật ra ba anh và anh cả không hề tín nhiệm anh. Mặc dù thành tích học hành không tệ, cũng từng theo ý người nhà học quản trị kinh doanh nhưng trong mắt bọn họ, trước người anh cả ưu tú và chị gái, anh vẫn là một thằng con trai phản nghịch đã kém cỏi lại không hiểu chuyện. Ngoài miệng nói là để cho anh trở về toàn quyền phụ trách nhưng hơn nửa đầu năm anh cả anh đã sắp xếp xong xuôi nhà máy, tất cả vị trí quan trọng ở các chi nhánh công ty trong nước cũng đã điều chỉnh xong nhân sự, anh chỉ là một thái tử gia(*) trên danh nghĩa, không có thực quyền gì. Nhưng người nhà muốn mượn danh tiếng công ty để cắt đứt con đường vận động viên thể thao chuyên nghiệp của anh. (*) Chỉ người có cha mẹ và bối cảnh gia đình giàu có, quyền thế. Trong lòng anh đã có dự định từ trước, thực tế thì một vận động viên thể thao, nhất là những môn thể thao mạo hiểm như trượt tuyết bằng ván có tuổi nghề vô cùng ngắn. Dù vậy vẫn có rất nhiều người lao đầu vào, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cho dù có thương tích đầy mình, toàn thân bầm dập, có ai lao vun vút trên đường đua lại không dính chấn thương, gãy xương bể đầu chứ? Ngay từ lần đầu tiên chạm vào ván trượt trong nhà máy khi còn nhỏ, anh đã biết rằng thứ công cụ mỏng manh này sẽ theo chân cuộc phiêu lưu cả đời của anh. —————-Có quán ship nào ngon muốn giới thiệu không? Mộ Hàn thoải mái dựa lên ghế salon, tay hơi ngứa ngáy. Nhớ lại cái răng nanh nho nhỏ kết hợp với dáng vẻ vô tội kia, ánh mắt lại luôn thoáng qua sự nguy hiểm, Nhạc Thần An rất giống một con thú nhỏ vừa cai sữa, không am hiểu sự đời cũng không phát hiện ra tham vọng bừng bừng của bản thân. Mộ Hàn mỉm cười, xoa nhẹ lên khớp xương bị cậu cắn ngày hôm qua, rõ ràng tên nhóc ấy vẫn còn tức giận trong lòng nhưng lại không chịu cắn mạnh anh một cái để phát tiết. —————-Có chứ, gửi cho em vị trí em tìm giúp anh. Nhạc Thần An trả lời rất nhanh. —————-Chỗ nào thích hợp cho con gái ăn. Đại tiểu thư Mộ Tuyết còn kén ăn hơn cả anh. —————-.… Biết rồi. Mộ Tuyết ngủ một mạch đến tận khi trời chập tối, bị mùi hương thức ăn thơm ngào ngạt đánh thức. Măng tươi mùa xuân mập mạp trông đến là hấp dẫn, thêm vào cả những miếng váng đậu mỏng như tờ giấy cùng bánh phở trắng trong, xen lẫn thịt khô đậm đà được ninh trong nước dùng màu trắng sữa vừa mềm vừa ngọt. Vẻ ngoài mộc mạc của Yêm Đốc Tiên(*) xứng đáng làm một món khai vị nhẹ nhàng khoan khoái, nghe tên thôi cũng khiến người khác thèm thuồng. (*) Món ăn vùng Giang Nam được chế biến từ bộ đôi thịt lợn phơi khô và thịt lợn tươi, kết hợp với măng tươi. Cái tên này có nghĩa là Yêm (腌) là ướp, chỉ loại thịt lợn ướp muối phơi khô đặc trưng, Đốc (笃) là tiếng sôi ùng ục của nước dùng và Tiên (鲜) là tươi mới thơm ngon, chỉ hương vị món ăn.
“Wow! Cục cưng chị yêu cưng quá! Đói chết mất!” Mộ Tuyết nuốt nước bọt đi rửa tay. “Nếm thử xem.” Mộ Hàn gắp một chiếc chả giò chiên cho cô. Cắn một miếng giòn rụm, lớp vỏ cuốn màu vàng nhạt bên ngoài của nem giòn xốp, bên trong ngập tràn hương vị bắp cải non nấu cùng nước dùng gà, đậu phụ, giá đỗ và bún, cắn một miếng bên ngoài cháy xém bên trong mềm mại. Các nguyên liệu khác nhau khi nấu cùng một lúc tạo nên nhiều tầng hương vị phong phú, sự ngọt ngào ngập tràn trong khoang miệng. “Ui~~~~Mlem mlem!” Mộ Tuyết nheo mắt lại, hết sức hưởng thụ, giống như chú mèo đang phơi nắng. Mộ Hàn đăng lên vòng bạn bè, không có dòng trạng thái gì cả, chỉ kèm theo một bàn thức ăn. Lúc Nhạc Thần An lướt đến thì bĩu môi một cái, chắc là đang ăn uống sảng khoái với cô nàng nào rồi, nhưng mà bình thường người ta hay đăng cả ảnh chụp chung tình tứ nữa chứ nhỉ? Không phải là cậu chưa từng thấy trai gái hẹn hò với nhau, nhưng mà trông Mộ Hàn chẳng giống gì cả. Thôi bỏ đi, cậu mới gặp người ta được mấy lần, lấy đâu ra lập trường đi suy đoán người khác. Quỳnh Lâu Khê Kiều là nhà hàng cung đình nổi tiếng, phải đặt trước bàn mấy tháng mới có chỗ mà ăn, không đón khách bên ngoài. Cậu bỗng dưng to gan tự xưng là người đến từ phòng làm việc của Tống Thâm đi đặt hàng. Thực đơn nhà hàng này được Tống Thâm chụp năm ngoái, không thiếu tiền. Trước khi đi ăn Tống Thâm chỉ cần hẹn trước nửa ngày là được. Nhìn lại bản thân mặt dày mạo hiểm có được một bàn thức ăn lại bị Mộ Hàn dùng để dỗ dành con gái, trong lòng ít nhiều cũng thấy không công bằng. Ông đây còn chưa từng được ăn nè… Nhạc Thần An kiểm tra địa chỉ Mộ Hàn gửi trên bản đồ, mảnh đất ấy đúng là nơi người có tiền ở. Quả nhiên, ** má, cái hình tượng đi làm gắng sức xây dựng sự nghiệp gì đó đều là do bản thân tự tưởng tượng quá đà thôi. Nói không chừng người ta chỉ tùy tiện làm huấn luyện viên part-time ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, tiện thể câu được câu chăng câu luôn được cả một thanh niên ngu ngốc như mình, đúng là người giàu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]