Giản Hi nhìn vào đôi mắt của Thịnh Thừa Dương, nơi đó ngoài sự chân thành ra cũng chỉ có chân thành.
Thực ra, cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Cô chỉ nghĩ một cách đơn giản: cô yêu Thịnh Thừa Dương, vì vậy cô sẵn lòng trao trọn mọi thứ của mình cho anh.
Cô không còn là một cô bé ngây ngô ngày đó nữa. Với tình yêu, cô có suy nghĩ và nhận thức của riêng mình. Cô hiểu cảm giác yêu một người là như thế nào, và cô sẵn lòng cùng Thịnh Thừa Dương làm những điều thân mật nhất.
"Em nguyện ý. Anh không cần phải chờ đến sau này. Hiện tại, em đã sẵn sàng cùng anh làm điều thân mật nhất trên thế giới này. Em đã trưởng thành rồi, Thừa Dương ca ca, chúng ta làm đi!"
Những lời nói trắng ra thế này khiến Thịnh Thừa Dương hoàn toàn không tìm được bất kỳ lý do nào để từ chối.
Anh không phải là người thanh tâm quả dục. Trước mặt anh, cô gái nhỏ thơm tho, mềm mại đang nằm đó, toàn thân cô như toát lên một sức hút trí mạng, từng chút một khiến anh ngày càng chìm sâu vào mê hoặc không lối thoát.
Cuối cùng anh cũng nhịn không được, anh đưa tay luồn vào mái tóc mềm mại của Giản Hi, từng sợi tóc mượt mà như tơ lụa lướt qua tay, khiến cơ thể anh càng trở nên không thể kìm chế được phản ứng chân thật của mình.
Lý trí Thịnh Thừa Dương đã không còn có mấy, anh nhìn Giản Hi hãm thật sâu ở trên giường, cúi người đè lên, hôn cái cổ thon dài trắng ngần của cô.
Đó là một buổi chiều rất dài và đầy nhiệt liệt.
Khi mọi chuyện kết thúc, bầu trời bên ngoài đã dần chuyển sang màu đen. Giản Hi vẫn nhớ rõ ràng, đôi mắt cô thường hướng ra cửa sổ, dõi theo cảnh sắc bên ngoài. Cô nhìn mặt trời chậm rãi khuất sau dãy núi, nhìn màn đêm từ từ buông xuống, và cuối cùng, cô trông thấy một ngôi sao sáng long lanh xuất hiện trên đường chân trời.
Giản Hi ôm lấy cánh tay của Thịnh Thừa Dương, cô yêu đến chết đi được người đàn ông quyến rũ và đầy sức hút này.
"Thoải mái không?"
Sau khi xong việc, Thịnh Thừa Dương ôm Giản Hi vào lòng và hỏi. Dù câu nói mang hình thức của một câu hỏi, nhưng trong giọng điệu lại chẳng có chút nghi vấn nào. Từng lời đều ngập tràn sự tự tin, bởi anh quá tin tưởng vào năng lực của chính mình. Dẫu sao, anh đâu phải tay mơ mới vào nghề—cái danh "tài xế già" không phải chỉ để gọi cho vui.
Hơn nữa, không cần nói gì nhiều, từng đặc điểm nhỏ nhất của Giản Hi, anh đều nhớ rõ mồn một. Ngay cả trong tình huống thế này, nếu anh còn không thể làm tốt "hầu hạ" tiểu tổ tông, thì quả thật chỉ có thể nói anh quá vô dụng.
"Ùm."
Lúc này, cảm giác ngượng ngùng lại từ từ dâng lên trong lòng Giản Hi. Nghĩ cũng thật kỳ lạ, rõ ràng trong lúc chuyện đang diễn ra, cô chẳng hề cảm thấy chút thẹn thùng nào. Vậy mà giờ đây, khi mọi việc đã kết thúc, cảm giác ấy lại trào dâng mãnh liệt.
Có thể là lúc ấy đang vội, không có thời gian cùng tinh lực suy nghĩ chuyện khác.
"Anh lấy cho em ly nước." Thịnh Thừa Dương đứng dậy, đổ một ly nước ấm rồi trở lại mép giường, nhẹ nhàng đỡ Giản Hi uống hết.
"Trời tối rồi." Giản Hi bâng quơ tìm chuyện để nói.
Ừm." Thịnh Thừa Dương khẽ gật đầu đáp.
Sau khi uống xong nước, Giản Hi muốn rời khỏi giường. Nhưng vừa mới bắt
đầu động đậy, đã bị Thịnh Thừa Dương dịu dàng mà ngăn lại.
"Đừng nhúc nhích, nằm nghỉ thêm một lát nữa. Vừa rồi em hao sức, cần phải nghỉ ngơi cho tốt."
Thịnh Thừa Dương cẩn thận kéo chăn đắp ngay ngắn cho Giản Hi. Cô gái nhỏ trước mặt, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh như nước, trông chẳng khác gì một chú nai con vừa được cưng chiều đến mức mệt nhoài. Hình ảnh ấy làm người trìu mến không thôi, nhưng đồng thời anh cũng không nhịn được muốn bắt nạt cô thêm lần nữa.
"Vậy còn anh?"
Cô thực sự cảm thấy toàn thân rã rời, chẳng còn chút sức lực nào. Nhưng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, rõ ràng Thịnh Thừa Dương mới là người vận động nhiều nhất. Thế mà nhìn anh, tinh thần vẫn tràn đầy, chẳng có chút dấu hiệu mệt mỏi nào.
"Anh có rất nhiều sức lực, chẳng qua sợ em chịu không nổi."
Nghe anh nói, cô chỉ biết âm thầm nghĩ: Quả nhiên, đàn ông trên đời này đều giống nhau. Lúc nào cũng tự tin và kiêu ngạo quá mức về năng lực của mình.
Giản Hi không nhịn được khanh khách cười, cô thừa nhận, quả thật Thịnh Thừa Dương có chút bản lĩnh đấy.
"Nói thật, trông anh cũng không giống lần đầu tiên đâu!"
Mọi người đều nói lần đầu tiên thường trúc trắc và ngây thơ, thế mà Thịnh Thừa Dương lại như ngựa quen đường cũ vậy, tài nghệ thành thạo đến mức khiến cô không khỏi nghi ngờ. Cũng không phải cô đa tâm, nhưng việc này quả thực khiến người ta phải suy nghĩ.
"Haha, tiểu nha đầu này, lời này có ý gì đây?" Thịnh Thừa Dương nói xong, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy khuôn mặt phấn hồng đáng yêu của Giản Hi, tuy không dùng lực, nhưng vẫn khiến cho cái má mềm mại của cô tạo thành một nắm nhỏ. "Bạn trai của em thông minh hơn người, những chuyện như thế này, tất nhiên là hạ bút thành văn rồi."
"Vậy thì còn phải xem anh có thể kiêu ngạo bao lâu nữa, đừng quên cố gắng nhé." Giản Hi cười nói.
Thịnh Thừa Dương cũng bật cười theo, rất nhanh, dì Hà lên lầu gọi bọn họ xuống ăn cơm.
"Đỡ em lên, đi xuống ăn cơm đi!" Giản Hi đỡ eo, nhưng lại nhớ ra mình vẫn chưa thể đứng dậy được.
"Em đừng nhúc nhích, anh sẽ bưng cơm lên cho em."
"Không được, như vậy rất kỳ, thúc thúc a di sẽ nghi ngờ." Giản Hi lo lắng, sợ người trong nhà nhìn ra manh mối gì.
"Không sao đâu, em lo lắng cái gì, anh sẽ nói em cảm thấy không khỏe, nằm trên giường nghỉ ngơi. Hơn nữa, dù sao thì, chúng ta về sau cũng sẽ kết hôn, chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm, ba mẹ sẽ hiểu thôi."
Giản Hi nghe Thịnh Thừa Dương nói vậy, cảm thấy có lý. Thúc thúc, a di luôn rất cởi mở và thấu hiểu, chắc chắn sẽ không trách móc hai người họ.
"Ừm, được rồi." Giản Hi gật đầu, cảm thấy an tâm hơn.
"Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ mang đồ ăn lên cho em."
Thịnh Thừa Dương nhẹ nhàng đắp chăn cho Giản Hi, rồi chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, tăng lên hai độ để Giản Hi cảm thấy thoải mái hơn. Sau đó, anh mặc quần áo chỉnh tề và đi xuống lầu.
"Hi Hi đâu?" Bạch Hướng Vân thấy Thịnh Thừa Dương xuống lầu một mình mà không thấy Giản Hi, liền hỏi: "Hi Hi sao không xuống ăn cơm?"
"Cô ấy cảm thấy không khỏe, đang nghỉ ngơi trên giường, lát nữa con sẽ bưng cơm lên cho Hi Hi"
"Không khỏe?" Bạch Hướng Vân trong lòng bỗng run lên, "Con đã làm gì?"
"Mẹ à, nói mẹ có đôi mắt như hoả nhãn kim tinh cũng không sai. Chỉ cần một cái liếc mắt là mẹ đã biết con làm gì rồi, đúng là thần mà!" Thịnh Thừa Dương nói chuyện không đứng đắn, vừa dứt lời đã bị mẹ mình trừng mắt nhìn chằm chằm.
"Con nói thế là có ý gì?"
Bạch Hướng Vân cảm thấy có một linh cảm không tốt lắm, liệu có phải là sự việc nàng tưởng tượng sẽ xảy ra thật không?
"Chính là điều mẹ nghĩ đấy.
"Tiểu tử, da mặt dày thật, lại còn nói chuyện mưu mẹo như thế."
Bạch Hướng Vân không biết phải nói gì với đứa con trai của mình, quan trọng
là nàng cũng không dám nói ra, vì con đã lớn rồi. Những chuyện như vậy, làm mẹ thì nên nói thế nào đây?
"Mẹ đi xem Hi Hi."
Bạch Hướng Vân không yên tâm để Giản Hi một mình trên lầu, nên tự mình bưng đồ ăn lên cho cô.
Thịnh Hồng Hoa ngồi bên bàn ăn, đầu tiên uống một ngụm rượu, rồi giơ ngón tay cái về phía Thịnh Thừa Dương.
"Tiểu tử, mới chỉ một ngày mà đã không đợi được rồi!" Hắn nhắc lại những lời này để chế giễu Thịnh Thừa Dương.
"Ba, quả thật là ba dạy rất tốt."
"Đến đây, chúng ta uống một ly" Thịnh Hồng Hoa rót rượu cho Thịnh Thừa Dương, hai người quyết định làm lễ chúc mừng nho nhỏ.
Bạch Hướng Vân sốt ruột, hoảng hốt chạy lên lầu.
Nàng biết trước sớm muộn chuyện như vậy sẽ xảy ra mà, Thịnh Thừa Dương cái tên tiểu tử này, hoàn toàn giống hệt ba nó, cả hai cha con đều có cùng một tính cách. Mỗi ngày cũng chỉ nghĩ cách nào chiếm được lợi của con gái nhà người ta.
Khi còn trẻ, chính nàng cũng vì tình yêu mà bị Thịnh Hồng Hoa dẫn dụ, mặc dù chưa từng hối hận, nhưng họ là thanh mai trúc mã, tình cảm từ bé đã tốt. Mấy năm qua, Thịnh Hồng Hoa luôn yêu chiều nàng, ngày ngày càng sủng ái, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng có thể để hai đứa nhỏ làm bậy như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]