Thịnh Thừa Dương, khi anh mở bức thư này, hy vọng anh đừng quá bất ngờ.
Tuy nhiên, chắc chắn anh sẽ rất bất ngờ đấy, vì anh làm sao có thể nghĩ rằng em đã sớm đoán ra anh chính là người âm thầm giúp đỡ em từ phía sau.
Ban đầu, em thật sự không nghi ngờ gì cả, vì năm đó cô giáo Trương đã từng nói rằng những nhà tài trợ thiện nguyện luôn giúp đỡ những học sinh ưu tú, đó là chuyện hết sức bình thường.
Anh biết tại sao em bắt đầu nghi ngờ không? Chính là từ lúc anh bắt đầu tự khen mình. Mỗi khi em nhắc đến người hảo tâm giúp đỡ em, anh đều không tiếc lời khen ngợi. Phải biết rằng, anh là người rất hay ghen, làm sao có thể để em cứ mãi nghĩ đến một người khác chứ?
Đây là sau này em mới suy nghĩ cẩn thận, thật sự cảm thấy mình thật ngốc, đáng lẽ phải sớm nhận ra manh mối chứ.
Anh năm đó vì làm bạn với em, đã ở cái làng nhỏ ấy suốt hai năm, trong khi anh từ nhỏ sống ở thành phố lớn, gia đình giàu có, vậy mà lại có thể ở lại đó lâu như vậy. Thế thì làm sao có thể là người khác tài trợ em học phí được?
Lúc đầu, em không hiểu rõ, nếu người hảo tâm tài trợ em thật sự là anh, tại sao lại phải làm lòng vòng như vậy? Chỉ cần nói thẳng với em rằng anh sẽ lo học phí cho em, vậy là xong, đâu cần phải phức tạp như vậy?
Sau này, em nghĩ kỹ lại, chắc anh là muốn để em không phải cảm thấy bất kỳ gánh nặng nào, đúng không?
Lúc ấy, mối quan hệ của chúng ta còn không thân mật như bây giờ, nên anh mới nghĩ ra cách làm như vậy.
Em đã hỏi cô giáo Trương và cô ấy cũng xác nhận rằng, năm đó quả thật là do anh gửi gắm. Cô nói với em, lúc ấy cô cũng không nghĩ rằng, một đứa trẻ mười mấy tuổi lại có thể nghĩ ra một kế hoạch chu đáo như vậy, chỉ vì một cô bé khác.
Cô nói anh đối với em thật sự rất tốt, sao em lại không biết chứ? Nhiều năm như vậy, anh đối với em tốt thế nào, em rõ ràng hơn ai hết.
Thịnh Thừa Dương, sau này đừng lén lút đối tốt với em nữa, cũng đừng lại âm thầm vì em làm tất cả. Mỗi một phần tình cảm của anh, em đều ghi nhớ rõ ràng, lưu trọn trong lòng.
"Ngốc rồi hả." Lục Hoài Cẩn thấy vậy, liền đưa tay đẩy Thịnh Thừa Dương một cái, "Làm gì đấy? Đứng như mất hồn vậy, trong thư viết gì thế?"
Thịnh Thừa Dương phục hồi lại tinh thần, nhìn Lục Hoài Cẩn một lúc rồi quay người ngồi xuống trên sofa.
Anh cười thầm, Hi Hi của anh quả nhiên thông minh.
Hóa ra cô đã sớm biết.
Đương nhiên, khiến anh thất thần không chỉ vì Giản Hi biết tất cả, mà còn vì ba chữ cuối cùng trong bức thư đó.
"Em yêu anh!"
"Em yêu anh!" Đây là cách Giản Hi trực tiếp nhất để bày tỏ tình cảm, cô đã gói trọn tất cả tình yêu của mình vào ba chữ ấy. Mặc dù Thịnh Thừa Dương đã biết từ lâu rằng Giản Hi luôn yêu anh, nhưng khi nhìn thấy ba chữ này, trái tim anh như tràn đầy cảm xúc, không thể tả.
"Để tôi xem thử."
Lục Hoài Cẩn cầm bức thư, đọc một cách nhanh chóng, rồi cuối cùng cũng hiểu tại sao Thịnh Thừa Dương lại trở nên ngây người sau khi đọc xong.
"Cô vợ nhỏ nhà cậu thật là thông minh, tất cả đều bị cô ấy đoán đúng. Vậy cậu chẳng phải là bị lừa sao?" Lục Hoài Cẩn cười nói, nghĩ lại mà càng cảm thấy thú vị.
"Tôi về trước."
Thịnh Thừa Dương lúc này cũng chẳng còn tâm trí để tiếp tục trò chuyện với huynh đệ, vội vàng ra ngoài, nhanh chóng chạy về nhà.
Giản Hi lúc này đang ở trong nhà, tắm rửa cho thỏ con. Thỏ con năm nay đã tám tuổi, giờ đã không còn lanh lợi như trước, nó lười biếng nằm trong lòng bàn tay của Giản Hi, ngoan ngoãn và đáng yêu.
Khi Thịnh Thừa Dương đẩy cửa bước vào, Giản Hi vừa mới làm khô lông cho thỏ con. Cô chưa kịp mở miệng, thì đã bị Thịnh Thừa Dương ôm chặt vào lòng.
"Hi Hi của anh thật là thông minh, tất cả đều bị em đoán trúng rồi."
Thịnh Thừa Dương trong giọng nói không thể giấu được sự sủng nịch và ôn nhu, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc Giản Hi. Sau đó, anh quay đầu, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên và hôn lên môi.
Đây đã không biết là lần thứ mấy họ hôn nhau, nhưng lần này chắc chắn là lần đầy cảm xúc nhất, chứa chan tình cảm sâu đậm. Họ đã thêm một bước hiểu rõ tâm ý của nhau, và một lần nữa, tình yêu của họ được chứng minh.
Cả hai đều rất nhiệt tình.
Họ ôm nhau, hôn nhau, quấn quýt mãi đến mức không thể thở nổi, lúc này mới nhận ra không biết từ khi nào, họ đã vào phòng ngủ.
Bọn họ cùng nhau nhìn cái giường lớn trước mặt kia, sau đó lại hôn lên.
Kỹ thuật hôn của Thịnh Thừa Dương từ trước đến nay luôn luôn là đứng nhất. Rất mau, Giản Hi đã bị hôn đến mơ mơ màng màng, má cô nóng lên, khi Thịnh Thừa Dương há mồm ngậm lấy tai cô, trong nháy mắt cô liền luân hãm.
Giản Hi bắt đầu cởi áo khoác của mình, ê ê a a mà nói cho Thịnh Thừa Dương muốn đi lên giường.
“Lên giường?” Thịnh Thừa Dương lặp lại lời Giản Hi nói, “Em xác định?”
Đến loại thời điểm này còn lặp lại, xác nhận chắc chắn sẽ rất mất hứng, nhưng Thịnh Thừa Dương muốn chắc chắn rằng Giản Hi không nói bừa.
“Ừ....”
Giản Hi đều mắc cỡ chết rồi, Thịnh Thừa Dương sao lại như vậy chứ, sao trong lúc này lại không quyết đoán? Một chút cũng không giống một nam nhân sấm rền gió cuốn.
Thịnh Thừa Dương nhìn thấy Giản Hi gật đầu, sau đó hành động trở nên vô cùng quyết đoán và sảng khoái, một tay bế Giản Hi lên trên giường, sau đó cởi quần áo của mình.
Chỉ là, khi Thịnh Thừa Dương đưa tay định xé rách quần áo của Giản Hi, động tác của anh bỗng dưng khựng lại.
“Làm sao vậy?”Giản Hi thấy Thịnh Thừa Dương đột ngột dừng lại hỏi, “Anh không được?”
Thịnh Thừa Dương bật cười.
Không được?
Ở phương diện này, anh chẳng những là cao thủ, mà kỹ thuật còn siêu hạng, tất cả đều là kinh nghiệm thực chiến đời trước, cùng chính cô luyện tập mà thành.
Hiện tại lại bị cô nhóc này nói là... không được?
“Không phải, anh chỉ sợ em sẽ hối hận thôi. Dù sao em vẫn còn nhỏ.”
Thịnh Thừa Dương không muốn xúc động hành sự. Dù trong lòng luôn khẳng định rằng mình sẽ phụ trách với Giản Hi, rằng cô sẽ là người anh cưới làm vợ, là người anh yêu trọn đời, nhưng điều đó không có nghĩa anh không đứng từ góc độ của cô để suy nghĩ thấu đáo.
“Em đã qua sinh nhật 18 tuổi. Em thành niên.” Giản Hi nói.
Cô biết rõ, mấy năm qua Thịnh Thừa Dương chưa bao giờ đề cập đến những chuyện như thế này. Anh luôn dành cho cô sự tôn trọng tuyệt đối. Dù hai người đã ở bên nhau suốt nhiều năm, anh chưa từng có bất kỳ hành động nào vượt qua ranh giới hay khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Anh đang đợi cô lớn lên, chờ đợi đến ngày có thể hoàn toàn tận hứng đem cô ăn sạch sẽ.
Hiện tại cô trưởng thành, cô muốn cho anh được như ý nguyện.
"Anh biết, anh vốn định chờ em hoàn toàn trưởng thành rồi mới hành động. Hi hi, anh nói trưởng thành không chỉ là em đủ 18 tuổi, mà là chờ đến khi em thật sự hiểu rõ ý nghĩa này. Chỉ khi đó, anh mới có thể không chút do dự mà ôm lấy em."
Thịnh Thừa Dương không phải người kiên nhẫn, nhưng đối với Giản Hi, sự kiên nhẫn của anh dường như vô tận. Những chuyện như thế này, anh hy vọng sẽ diễn ra tự nhiên như nước chảy thành sông, chứ không phải chỉ là sự bồng bột của hai người trong phút chốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]