Chương trước
Chương sau
Bạch Hướng Vân nhẹ nhàng gõ cửa.

"Hi Hi, a di vào được không?" nàng đẩy cửa bước vào, thấy Giản Hi đang ngồi trên giường đọc sách.

"A di, sao a di lại lên đây?" Giản Hi vội đặt cuốn sách xuống, định đứng dậy.

"Đừng đứng lên, a di nghe Dương Dương nói con không được khỏe, nên lên xem con thế nào."

Bạch Hướng Vân thuận thế ngồi xuống mép giường. Nhìn kỹ sắc mặt của Giản Hi, thấy khuôn mặt Giản Hi có vẻ hồng hào, chẳng giống chút nào với dáng vẻ của người không khỏe.

"A di, con không sao đâu, đừng lo lắng."

Giản Hi thật sự không biết nên nói gì với Bạch Hướng Vân, chẳng lẽ lại kể việc vừa rồi giữa cô và Thịnh Thừa Dương hay sao?

"Con không sao là tốt rồi. A di đem đồ ăn lên đây, con ăn trước đi, đừng để bụng đói."

"Dạ, cảm ơn a di. Con sẽ ăn sau khi rời giường."

Giản Hi chầm chậm rời khỏi giường, rửa mặt đơn giản, chải tóc gọn gàng. Sau đó, cô ngồi xuống bàn bên cạnh để ăn. Trong khi đó, Bạch Hướng Vân ngồi lặng lẽ nhìn cô.

"Hi Hi, Dương Dương không đối với con làm điều gì chứ?" Bạch Hướng Vân thật sự là không tiện hỏi thẳng.

"Không đâu, a di. Thừa Dương ca ca lúc nào cũng rất tốt với con."

"Vậy thì tốt rồi."

Bạch Hướng Vân trong lòng hiểu rất rõ. Nàng quá hiểu tính cách của con trai mình. Thịnh Thừa Dương giống hệt ba nó, từ tính cách đến cách đối xử với người mình yêu. Nếu đã yêu, thì chắc chắn sẽ cưng chiều hết mực, không để người đó chịu bất kỳ thiệt thòi nào.

"Khi a di và thúc thúc của con còn trẻ, hai người gắn bó với nhau lắm. Năm a di 18 tuổi, thì đã có Dương Dương. Lúc đó, a di cũng giống con bây giờ, vừa mới đậu đại học. Nhưng năm ấy, a di phải tạm nghỉ học để ở nhà sinh Dương Dương. Đợi sau khi sinh xong, a di mới quay lại trường để tiếp tục việc học."

Bạch Hướng Vân bất giác kể lại quãng thời gian đã qua. Những ký ức cũ ùa về, trong lòng cũng mang theo cảm giác ấm áp.

"Vậy a di có hối hận không?" Giản hỏi.

"Sao mà hối hận được chứ? A di rất yêu thúc thúc của con, và việc sinh dứa con của chúng ta cũng khiến a di cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Hơn nữa, Dương Dương rất ngoan, khi còn nhỏ lại cực kỳ đáng yêu. Sau khi có thằng bé, a di cảm thấy cuộc đời mình càng trở nên viên mãn hạnh phúc"

"A di, con cũng cảm thấy a di và thúc thúc rất hạnh phúc. Thúc thúc đối xử với a di thật sự rất tuyệt vời."

"Con và Dương Dương sau này cũng sẽ hạnh phúc như vậy thôi. Dương Dương là con trai a di nên rất hiểu rõ tính cách nó. Nó chắc chắn sẽ yêu thương và đối tốt với con suốt cả đời."



Bạch Hướng Vân nói xong lại nhìn Giản Hi. Cuối cùng, nàng quyết định bày tỏ hết suy nghĩ trong lòng.

"Hi Hi, a di biết hai đứa thật sự yêu nhau, nhưng vẫn phải biết chừng mực. A di năm ấy, dù không hối hận vì có Dương Dương ở tuổi 18, nhưng a di vẫn hy vọng con không giống như thế. Con là một cô gái ưu tú, con xứng đáng có một tương lai rộng lớn hơn. Đừng để tuổi trẻ của mình bị ràng buộc bởi con cái quá sớm. Đợi đến một ngày, khi con cảm thấy cuộc đời và sự nghiệp của mình đã viên mãn, lúc đó có một đứa trẻ sẽ trở thành món quà tuyệt vời nhất."

Giản Hi nghiêm túc lắng nghe từng lời của Bạch Hướng Vân, cô hoàn toàn có thể hiểu ý trong lời nói của Bạch Hướng Vân.

"A di, những lời a di nói con đều hiểu. A di yên tâm, con sẽ chú ý."

"Con hiểu là tốt rồi, Hi Hi. Tuy rằng con được Dương Dương đưa đến Thịnh gia từ khi còn nhỏ, nhưng a di cũng coi như là đã nhìn con trưởng thành. Dù Dương Dương có là con ruột a di, a di vẫn hy vọng con có thể có được một cuộc sống hoàn mỹ nhất, không để mối tình với thằng bé trở thành rào cản của con. Hãy sống vì chính mình trước, con nhé."

Bạch Hướng Vân cảm thấy cuốc đời này của mình rất thỏa mãn. Sinh ra trong một gia đình giàu có và quyền thế, Bạch gia ở Nam Thành cũng là một gia tộc lớn có danh tiếng. Từ nhỏ, nàng đã lớn lên trong nhung lụa, không phải lo nghĩ điều gì. Sau này, nàng kết hôn với Thịnh Hồng Hoa. Mọi việc gì Thịnh Hồng Hoa cũng đều đứng ra gánh vác, che chắn cho nàng, sắp xếp mọi thứ thật hoàn hảo. Nàng chưa từng phải bận tâm đến bất cứ điều gì, bởi đối với hắn, nàng luôn là cô gái nhỏ được yêu chiều hết mực.

Hạnh phúc lớn hơn nữa là con trai nàng lại giống hệt như ba nó vậy, thông minh, cầu tiến, và đầy trách nhiệm. Đối với Bạch Hướng Vân, cuộc đời này đã đạt đến đỉnh điểm của sự viên mãn.

Nhưng đôi khi Bạch Hướng Vân vẫn thoáng chút tiếc nuối. Nàng sống đến giờ, dường như chưa từng thực sự tranh thủ vì chính cuộc đời mình.

Khi còn trẻ, nàng cũng từng có những giấc mơ, từng khao khát xây dựng sự nghiệp của riêng mình. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, nàng chọn trở về gia đình, chăm sóc con trai, dưỡng hoa dưỡng thảo.

Cả đời này, nàng hạnh phúc và thỏa mãn, nhưng thỉnh thoảng vẫn không tránh khỏi những nuối tiếc nhỏ bé.

Nàng không muốn Giản Hi, một cô gái ưu tú như vậy, cũng phải trải qua những nuối tiếc giống mình. Tình yêu, trong suy nghĩ của nàng, không bao giờ nên trở thành sợi dây thừng trói buộc đôi cánh tự do của con người. Tình yêu đúng nghĩa phải như là cánh diều gặp gió đông, tô điểm thêm cho cuộc sống cho người mình yêu bằng những sắc màu tươi đẹp nhất.

"A di, con nghe a di."

Giản Hi từ nhỏ đã mất đi ba mẹ, những năm tháng sống cùng cậu ruột thật sự rất khổ sở. Cô phải chịu đựng mọi sự khó dễ khắp nơi, cho đến khi gặp Thịnh Thừa Dương, rồi được đưa về Thịnh gia. Bạch Hướng Vân và Thịnh Hồng Hoa đối xử với cô như con gái ruột, yêu thương và chăm sóc cô vô điều kiện. Trong lòng Giản Hi, họ đã sớm trở thành ba mẹ của cô.

"Con hiểu là tốt rồi."

Sau khi Bạch Hướng Vân nói rõ với Giản Hi, nàng cũng không quên khéo léo nhắc nhở Thịnh Thừa Dương vài câu, nhấn mạnh phải giữ đúng mực trong mọi chuyện.

Buổi tối, Thịnh Thừa Dương ôm Giản Hi, hai người cùng ngồi trên giường xem phim. Bộ phim họ chọn là một bộ hài, và mỗi lần Thịnh Thừa Dương cười, Giản Hi lại không nhịn được mà cười theo, thân thể run rẩy, nước mắt vì cười mà chảy ra.

Sáng hôm sau, Giản Hi nhận được điện thoại từ Sở Điềm Điềm, cô bạn muốn hẹn gặp để uống trà sữa.

"Thừa Dương ca ca, em muốn ra ngoài một chuyến.

Giản Hi cúp điện thoại, rồi quay lại nói với Thịnh Thừa Dương đang ép nước trái cây trong phòng.

"Có việc gì à?"



"Sở Điềm Điềm hẹn em ra ngoài dạo phố, nên trưa nay em sẽ không về ăn cơm." Giản Hi nói xong, nhanh chóng thay váy chuẩn bị ra ngoài.

"Ừ, được rồi. Nhưng ngoài trời nóng lắm, đừng đi lang thang bên ngoài. Em đến khu thương mại mà đi dạo, cẩn thận đừng để bị cảm nắng" Thịnh Thừa Dương nói, tuy có vẻ như lo lắng thái quá, nhưng thực ra chỉ là vì không yên tâm.

Thịnh Thừa Dương cũng tự nhận ra, bởi vì mình là người trọng sinh trở về, nên luôn nhìn Giản Hi như một đứa trẻ.

Nhiều năm qua, anh đã quen với vai trò "bà mẹ " của mình, mỗi ngày cứ lải nhải nhắc nhở cô. May mà Giản Hi tính tình hiền hòa, nghe anh nói cũng không thấy phiền.

"Em biết rồi." Giản Hi thay giày thể thao trắng, xách túi xách lên rồi bước ra ngoài.

Sở Điềm Điềm đứng chờ Giản Hi bên ngoài tòa cao ốc ở khu thương mại. Mấy ngày không gặp, trông nàng có vẻ mập mạp hơn một chút.

"Giản Hi, ở đây!" Sở Điềm Điềm vẫy vẫy cái tay trắng trẻo mập mạp.

Hai người cùng bước vào tòa nhà, hướng về quán trà sữa bên trong.

"Giản Hi, hôm nay tớ hẹn cậu ra ngoài là vì... sau này chúng ta sẽ không còn có nhiều thời gian gặp nhau nữa." Sở Điềm Điềm mở lời, giọng nói đầy tâm sự.

“Làm sao vậy?” Giản hi khó hiểu.

"Tư Kỳ ca ca đỗ vào Thượng Đại, tớ muốn cùng anh ấy đến Giang Thành. Nếu sau này anh ấy nghỉ hè không về, tớ cũng sẽ không về."

Thượng Đại và Hoa Đại là hai trường đại học danh tiếng trong nước, Thượng Đại nổi tiếng về khoa học, còn Hoa Đại nổi tiếng về văn học. Việc Giang Tư Kỳ chọn Thượng Đại không nằm ngoài dự đoán của Giản Hi.

"Vậy ba của cậu có đồng ý không?"

Sở Dụ Thịnh có tiếng sủng con gái, làm sao có thể để nàng rời Nam Thành, đi đến thành phố khác sống một mình.

"Ba tớ đồng ý rồi, ba ba nói con đường sau này tớ sẽ tự mình đi, ba ba sẽ ở gần đó mua nhà. Bảo mẫu trong nhà cũng sẽ đi cùng tớ, ba ba còn nói khi nào rảnh sẽ đến thăm tớ"

"Vậy Giang Tư Kỳ học ở Thượng Đại, còn cậu thì sao?"

Giản Hi biết Sở Điềm Điềm không tham gia kỳ thi đại học, hình như là vào những ngày đó nàng bị ốm sốt, nên Sở ba ba không cho nàng đi thi. Dù sao, với gia đình của Sở Điềm Điềm, việc có đi học hay không thực tế không ảnh hưởng quá lớn. Dù cho Sở Điềm Điềm có tham gia thi, nhưng mấy môn nàng thi đều không đạt điểm cao, tổng điểm cũng chẳng đủ, nên thật sự không có tác dụng gì mấy.

"Tớ không tính toán tiếp tục học, vốn dĩ tớ cũng không phải người có thiên phú học tập. Sau này tớ chỉ chuyên tâm chăm sóc Tư Kỳ ca ca thôi."

Giản Hi trong lòng không khỏi buồn cười.

Còn chăm sóc Giang Tư Kỳ nữa? Ngay cả bản thân mình còn chưa chăm sóc được, vậy mà lại nói muốn chăm sóc hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.