"Chúng ta có nên qua xem thử không?" Giản Hi có chút lo lắng hỏi.
"Đi xem đi!" Thịnh Thừa Dương gật đầu đồng ý.
Hai người lần theo âm thanh mà đến, liền nhìn thấy Giang Tư Kỳ và Sở Điềm Điềm đang đứng dưới một gốc cây lớn. Giang Tư Kỳ quay lưng về phía họ, nên không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng dưới ánh đèn mờ nhạt, có thể nhận ra đôi mắt Sở Điềm Điềm hơi đỏ.
"Giang Tư Kỳ." Thịnh Thừa Dương lên tiếng, "Có chuyện gì sao?"
Giang Tư Kỳ quay người lại, liền thấy Thịnh Thừa Dương và Giản Hi tay trong tay, mười ngón đan vào nhau. Hai người này, thật đúng là lúc nào cũng khoe mẽ tình yêu của mình.
"Không có gì," Giang Tư Kỳ đáp ngắn gọn.
Giang Tư Kỳ nhàn nhạt đáp lại, nhưng khi nhìn thấy Sở Điềm Điềm vẫn khóc nức nở, lòng hắn bỗng nhiên mềm lại. Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Sở Điềm Điềm.
"Đừng khóc," hắn nói, giọng điệu ôn nhu bất ngờ khiến chính mình cũng phải ngạc nhiên.
"Ân ~" Sở Điềm Điềm tự giác lau mắt, rất nghe lời mà cuối cùng cũng không
khóc nữa.
“Ba cậu sao lại nuôi cậu thành ra thế này? Lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ động một chút là khóc? Con gái thì phải kiên cường độc lập chứ, việc gì cũng nên tự mình hiểu biết. Nếu không, người khác sẽ không thích cậu.
Sở Điềm Điềm từ nhỏ đã khá ngốc nghếch. Lúc mới năm sáu tuổi, khi nói chuyện nàng cũng không nhanh nhẹn lắm vì vậy rất ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-chieu-theo-duoi-vo-yeu-cua-ba-tong/3701174/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.