Chương trước
Chương sau
Chủ nhiệm lớp bước vào phòng với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Trương Phỉ Tịnh không may bị ngã ở cầu thang chiều nay, gãy xương tay, nên vai nữ chính trong vở kịch phải chọn lại. Có ai tình nguyện...”

“Cô ơi, em muốn, em muốn!”

Cả phòng học vang lên giọng nói đầy hứng khởi của Giản Hi. Cô giơ tay cao đến mức không ai có thể không chú ý, thậm chí còn đứng dậy để bảo đảm chủ nhiệm lớp không bỏ sót cô.

"Giản Hi, chẳng phải em đã nói mình mắc chứng lo âu khi lên sân khấu sao?" Chủ nhiệm lớp cố ý trêu chọc.

"Thưa cô, chẳng phải cô đã dạy chúng em rằng gặp khó khăn phải biết đối mặt và vượt qua, chứ không nên lùi bước sao? Em thấy lời dạy của cô rất đúng, lần này em quyết tâm dùng cả tính mạng để chữa khỏi cái chứng lo âu khi lên sân khấu này!" Giản Hi đáp lại đầy chắc nịch.

"Đừng có diễn quá đà như dũng sĩ thề chết, mấy cái tâm tư của em, đến con kiến đi ngang qua cũng nhìn ra rồi."

Thịnh Thừa Dương và Giản Hi có mối quan hệ mà không chỉ chủ nhiệm lớp biết rõ, ngay cả hiệu trưởng của Bắc Thịnh cũng rõ mồn một.

Cuối cùng, đúng như Giản Hi mong muốn, vai diễn công chúa trong vở kịch đã thành công thuộc về cô.

Đêm đó, buổi luyện tập bắt đầu.

Thịnh Thừa Dương ôm Giản Hi đi qua đi lại trên sân khấu, thần thái ung dung, thoải mái, không có lấy một chút lo lắng rằng công chúa đang ngủ say trong lòng mình có thể tỉnh lại hay không.

"Thịnh Thừa Dương, cậu không mệt nhưng chúng tôi nhìn cũng mệt. Cậu không thể đặt công chúa xuống giường sao? Nàng chỉ là trúng độc hôn mê, đâu phải keo dính vào người cậu" một bạn học không chịu nổi lên tiếng, phá vỡ cảnh ngọt ngào.

Đúng lúc đó, Giản Hi nói: "Anh đặt em xuống đi!"

Giản Hi cũng cảm thấy việc bế suốt cả màn diễn không hề phù hợp chút nào.

"Ừm, được rồi."



Thịnh Thừa Dương nhẹ nhàng đặt Giản Hi xuống chiếc giường đạo cụ, sau đó xoay người, bắt đầu đọc lời thoại sến sẩm của mình.

"Ôi, công chúa yêu dấu của ta! Trái tim của ta, người yêu của ta qua bao kiếp đời! Hãy để ta hôn tỉnh nàng dậy! Hãy để đôi môi ấm áp của ta in dấu yêu thương trên trán nàng, dưới sự chứng giám của các vị thần linh, để linh hồn chúng ta mãi mãi hòa quyện bên nhau! Ôi, cô gái mà ta yêu thương vô cùng!"

Thịnh Thừa Dương nói xong, cúi đầu chuẩn bị hôn Giản Hi đang nằm bất động trên giường.

“Dừng!” Chủ nhiệm lớp hô to một tiếng, làm mọi người đều sững sờ.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao lại ngừng vào lúc mấu chốt?”

“Thịnh Thừa Dương, em muốn làm gì?” Chủ nhiệm lớp hỏi.

“Hôn tỉnh công chúa của em!”

“Em nhìn xem, em hôn chính là cái trán sao? Không phải em nói không thể

hôn môi à? Nhưng miệng của em hướng về phía miệng Giản Hi đấy Thịnh Thừa Dương.”

Toàn lớp lập tức ồn ào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, và Giản Hi, đang ở trong tình huống “Ngủ say” bỗng chốc mặt đỏ bừng lên.

“Hôn chỗ nào không phải là hôn? Đương nhiên em sẽ chọn một chỗ mà mình cảm thấy thoải mái nhất.”

“Đứng đắn một chút, em chỉ cần hôn trán thôi. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ tình tiết vừa rồi” chủ nhiệm lớp nhắc nhở.

Thịnh Thừa Dương điều chỉnh cảm xúc của mình để trở lại trạng thái diễn xuất, rồi tiếp tục đọc lời kịch:

“Ôi, công chúa yêu dấu của ta! Hãy để ta hôn tỉnh nàng dậy!”



Anh nói xong, tiến lại mép giường, nghiêng người, tay chống lên giường, cúi người chuẩn bị hôn nhẹ lên trán Giản Hi. Nhưng chưa kịp chạm môi vào, chiếc giường đột nhiên phát ra một tiếng “bụp”.

Giản Hi sợ tới mức hét ra tiếng. Rất may, Thịnh Thừa Dương phản ứng nhanh nhạy, lập tức ôm lấy cô vào lòng.

“Ha ha ha ha ha!” Các bạn học lại bắt đầu trêu chọc, “Thịnh Thừa Dương, cậu đang làm cái gì vậy? Hai người làm giường đều sụp! Ha ha ha ha..”

Chủ nhiệm lớp vốn định ngăn cản hành vi không đứng đắn của đám học sinh, nhưng trước tình huống hài hước này, nàng cũng không nhịn được mà cười ha ha theo.

Một đám người ồn ào nhốn nháo tập luyện đến tận 10 giờ rưỡi tối rồi mới trở về.

“Vở kịch này thật sự rất thú vị” Giản Hi trên đường trở về cảm thán. “Trước đây còn tưởng rằng sẽ rất nhàm chán, chỉ có chút câu thoại nói ra rất xấu hổ.”

Hai người vừa mới đi đến cửa khu nhà ở, đã nghe thấy âm thanh khắc khẩu từ phía trước vọng lại.

“Anh không cần đi dạo phố với nữ sinh đó! Nhà em có rất nhiều tiền, em có thể nói ba ba cho nhà anh mượn tiền.”

Đó là giọng của Sở Điềm Điềm, vẫn mềm mại như trước, nhưng trong lời nói lại có chút thiếu tự tin và cầu xin.

“Sở Điềm Điềm, đừng có làm ầm ĩ với tôi nữa. Tôi và nữ sinh đó không có quan hệ gì khác. Cậu có thể nghe lời một chút không? Mỗi lần như vậy, tôi chỉ thấy phiền, và sẽ càng ghét cậu.”

Giang Tư Kỳ biết rõ, chỉ cần mình nói như vậy, Sở Điềm Điềm sẽ không dám gây rối. Điều mà nàng sợ nhất chính là hắn chán ghét nàng.

Quả nhiên, vừa rồi còn khóc lóc gây chuyện. Giờ phút này Sở Điềm Điềm đã lập tức trở nên an tĩnh.

Nhìn Sở Điềm Điềm trở nên ngoan ngoãn, Giang Tư Kỳ trong lòng chợt dấy lên một cảm giác áy náy. Nhưng rồi hắn lại tự nhủ, tại sao mình lại phải áy náy? Hắn đã không thừa nhận bất kỳ quan hệ nào với Sở Điềm Điềm, và cũng không để cho ba hắn đe dọa nàng. Hắn không làm gì trái với lương tâm, vậy thì tại sao lại phải cảm thấy áy náy?

Hơn nữa, việc hắn đi dạo phố với Đồng Tiêu Hàm nhị tiểu thư Đồng gia cũng chỉ là vì hai nhà gần đây có hợp tác, chứ không phải là ý của riêng hắn. Thực tế, chính Đồng Tiêu Hàm đã đề nghị, nhằm tạo dựng hình ảnh tốt trước mặt hai bên gia đình. Hắn không muốn làm mất mặt nàng, nên cuối cùng mới đồng ý tham gia.

Chỉ là khi nghĩ về điều này, chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng hắn không làm gì sai, không thẹn với lương tâm. Nhưng mỗi khi đối mặt với Sở Điềm Điềm, hắn lại có cảm giác hoảng loạn như thể mình ngoại tình bị bắt vậy. Sau khi sự việc kết thúc, nhớ lại, hắn thậm chí cảm thấy đầu mình có vấn đề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.