Nửa đêm đi thăm Lục Bảo trở về thì thấy ma ma đang đứng ngay cửa. Vậy là xong rồi, việc trốn ra ngoài đã bị phát hiện.
- Cô làm cái gì hả? Quan lão gia nửa đêm thức dậy không thấy cô nên đang làm ầm lên kia kìa. Tuần này khỏi được về nhà nhé.Giọng nói không cay nghiệt nhưng cũng đủ làm tôi rơi nước mắt. Tại sao cuộcđời tôi lại đi đến bước đường này? Hàng đêm phải để những kẻ xa lạ chạmvào người. Còn anh, người đàn ông mà tôi yêu nhất thì hững hờ xa cách.Ngay cả lúc anh bị bệnh cần người chăm sóc, tôi cũng không thể ở bêncạnh. Chẳng lẽ không có cơ hội nào để chúng tôi yên ổn sống bên nhausao?
Đó chắc chắn là quả báo. Tôi phải chịu đựng cuộc đời dày vò này chỉ vìnhững tội ác mà mình đã gây ra. Báo chí đã đăng tin rầm rộ về cuộc thanh toán kinh hoàng ở Tiêu Thương, hơn một trăm người chết và hàng ngànngười bị thương. Tài sản bị huỷ hoại và thiệt hại liên đới lên đến hàngtriệu đồng. Một con số kinh khủng mà cả đời này tôi không thể tưởngtượng ra nổi. Bởi vì hận thù giữa tôi và nhà họ Triệu mà đã liên luỵ đến rất nhiều người.
Lục Bảo vẫn còn bị truy nã gắt gao. Tôi hoàn toàn không liên lạc gì vớiHoa Mãn Lâu hay những người khác. Tôi sợ mình sẽ bị theo dõi và Lục Bảosẽ bị cảnh sát bắt đi. Anh ấy là tất cả những gì tôi còn lại trên đờinày, tôi không thể mất luôn anh được.
^_^
Ngày cuối tuần tôi đã không thể về nhà, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539617/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.