Tôi là Lãng, nhân viên tiệm gạo đầu phố. Tôi cũng đã làm việc ở đây đượcmột thời gian rồi nên đã rành rẽ hết công việc. Bắt đầu từ buổi sáng mởcửa tiệm, quét dọn, bày hàng. Công việc bình thường là trông tiệm, bánhàng. Nếu có ai mua số nhiều thì phải giao gạo đến tận nơi. Công việccũng tạm được, lương một trăm đồng một tháng. Tuy không nhiều, nhưng sốtiền này có thể giúp đỡ cho sinh hoạt phí ở trong nhà.
Tôi là một người bị mất trí nhớ. Chuyện trước đây tôi không còn nhớ gìhết, mọi chuyện quá khứ đều là do Tuyết nói cho tôi. Cô ấy là người bạnthân từ nhỏ của tôi, chúng tôi còn là tình nhân. Dĩ nhiên là tôi khôngbiết gì về chuyện này, kể cả cô ấy cũng quên luôn.
Tuyết rất đẹp. Cô ấy có mái tóc dài như suối mượt, gương mặt nhỏ và đôimắt bồ câu lấp lánh. Tất cả đàn ông ở thị trấn này đều công nhận cô ấyđẹp nhất, họ thường để dành nhiều tiền rồi đến tìm cô ấy ở quán LiệtDiễm. Tuyết là một kỹ nữ ở đó.
Trong thời gian tôi bị thương mà nằm bẹp ở nhà, Tuyết vì không có tiềnnên đành phải bán thân vào chỗ ấy. Cũng vì chuyện này, mà tôi lấy làm áy náy với cô ấy rất nhiều. Cô ấy yêu tôi đến mức không màng đến thân thểtrong sạch của mình, vậy mà tôi lại chẳng thể làm gì để giúp đỡ choTuyết, tôi là thằng đàn ông vô dụng nhất trên đời này.
Mỗi lần nhìn cô ấy bước đi trong tiệm, xiêm áo lộng lẫy, trâm cài lượtdắt, tôi lại thấy hận chính mình. Mỗi tuần cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539616/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.