Tôi đã biến thành kẻ nhẫn tâm nhất trên thế giới này, dùng chính thể xác mình để trao đổi sự giúp đỡ của Bejamin.
- Em thật độc ác, Bách Hợp. – Bejamin đau đớn nhìn tôi. – Vì hắn mà không tiếc thân mình.
- Xin lỗi, em đành phải cô phụ tình cảm của anh rồi. Bởi vì đời này kiếp này, em chỉ có thể chết vì Lục Bảo.
- Mặc áo vào đi, anh không cần thể xác của một mụ phù thuỷ ác độc nữa.Như em muốn, anh sẽ giúp em ra đi mà không cần đổi chác thứ gì.
- Cảm ơn. – Tôi mừng vui đến rơi lệ.
- Nhưng hãy cho anh biết một điều, trước đây em đã từng có tình cảm vớianh không? – Bejamin cương quyết hỏi lại câu hỏi một năm trước.Tôi thở dài và nước mắt càng rơi nhiều hơn.
- Anh là người tốt. Anh ấm áp như một thiên thần. Người xấu xa như em không thể chạm tới một vị thần được.
- Em không dám yêu anh, chỉ vì anh quá tốt? – Bejamin phì một tiếng, không biết nên cười hay khóc.Sáng hôm sau tôi đi xe đại sứ quán rời khỏi thành phố. Buổi tiễn biệt chỉ có ma ma và chị Hồ Điệp. Đó là hai người đã có ơn cứu mạng và cưu mangtôi. Lòng biết ơn chỉ có thể gửi vào một cái lạy tạ. Ơn sâu của bọn họ,tôi đành tạc dạ giữ lấy trong lòng.
^_^
Tôi đã ở Phiến Thành được hơn một năm, cũng dần quen với cuộc sống nơiđây. Chị em với ma ma có mở một cái quán Liệt Diễm trong khu bình dâncuả thành phố. Khác với Tiêu Thương, Phiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539615/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.