Lục Bảo đột nhiên xuất hiện trong quán Liệt Diễm. Anh không nói không rằngquăng hết một trăm đồng cho chủ quán. Đó là số tiền anh kiếm được trongmột tháng làm công. Tôi kinh sợ nhìn gương mặt lạnh lùng không hề cóchút biểu cảm đó. Ngây ngốc bị anh mạnh bạo lôi vào phòng không chúttiếc thương.
Có phải Lục Bảo đã quay trở lại rồi không? Gương mặt băng lãnh và ánhnhìn tăm tối đó rất quen thuộc. Có phải anh sắp nói “Triệu Lục Bình, tôi hận cô!” hay không.
Anh không nói gì, chỉ hung hăng đè tôi xuống, xé toang bộ đồ mà tôi đang mặc trên người ra. Rất thô lỗ, rất mạnh bạo; nhưng đó mới chính là anh. Tôi ôm lấy cổ Lục Bảo, hôn lên môi anh say đắm nhất. Lần này tôi khôngbị đẩy ra, mà lại được đáp trả xứng đáng.
Anh không nhớ tôi, nhưng bản năng nhớ tôi. Anh mân mê hai đầu nụ hoa,vồn vã như thèm khát lâu ngày. Cơ thể tôi thì nhớ anh nhiều lắm. Tim tôi đập loạn xạ, đầu óc quay cuồng trong cơn hoan ái trào dâng. Cơ thể tựđộng uốn éo theo động tác vuốt ve của anh. Người tôi cong lên khi LụcBảo lấy tay cho vào vùng kín của tôi. Trong miệng tôi không ngăn đượctiếng rên rỉ sung sướng. Tôi như sa mạc khô cằn, mỏi mòn chờ đợi cũng đã chờ được cơn mưa tới mát.
- Em nhớ anh, nhớ anh vô cùng! – Tôi thốt lên trong nức nở.Tôi ôm lấy anh, cảm nhận hơi ấm từ anh truyền qua cho mình. Đôi vai này,cánh tay này, cơ thể này tôi đều nhớ kỹ. Đã hàng trăm lần tôi huyễn hoặc mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539618/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.