Ngày hôm đó, tôi đang chơi đàn thì nghe tiếng đập cửa. Là người nào không muốn sống dám tới quấy phá Triệu Lục Bảo tôi đây.
“Làm ơn, xin nhờ một chút!” Tiếng nói đáng ghét của một cô gái nào đóvang lên. “Thiếu gia đại nhân, làm ơn mở cửa đi. Là thuộc hạ Lục Bìnhđây!”
Tiếng gọi này khiến tôi sững sờ, không tin nổi. Vô cùng đầy đủ thôngtin, chỉ có mình con mèo hoang đó gọi tôi như vậy. Ngôn ngữ lộn xộn, hèn kém như thế cũng chỉ có cô ta mới dám dùng. Tôi vừa mở cửa ra thì cô ta đã như một cơn gió lốc đã xông vào phòng. “Thiếu gia đại nhân làm ơncứu với.” Sau đó thì tông ngay vào phòng vệ sinh cố thủ. Khi biến mất và cả lúc xuất hiện, quả nhiên đều khiến tôi kinh hỉ không thôi. Tôi sữngsờ nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đóng kín mà như không thể tin nổi nhữngđiều vừa xảy ra trước mắt.
Cô ta đã trở lại, khác xưa rất nhiều. Một thiếu nữ yểu điệu trong bộtrang phục thước tha kiều mị. Mái tóc không còn xơ rối, cháy vàng mà đen bóng, óng mượt, được chải bới cầu kỳ. Không còn nước da ngăm đen mà chỉ có một khuôn mặt trang điểm cầu kỳ với má đỏ, môi son. Ngay cả ánh mắtrất khác, mạnh mẽ và rất linh động. Tôi chẳng hề biết cô gái đứng trướcmặt mình là ai cả.
“Thiếu gia đại nhân, lâu rồi không gặp.” Đúng vậy, cô ta là Triệu LụcBình chứ không phải ai khác. Trong lòng tôi xao động và nổi lên nhữngsuy nghĩ lộn xộn không biết là thứ gì. Cô ta dám bỏ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539599/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.