Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi cảm thấy Lục Bảo đã thay đổi. Nhưng tôilại không biết sự thay đổi diễn ra ở chỗ nào. Dãy phòng bị thiêu cháyhoàn toàn. Lục Bảo được chuyển đến khu vực khác, cũng trong khuôn viêncủa biệt thự. Cậu ta chỉ bị bỏng nhẹ trên cánh tay, có lẽ do bất cẩn khi châm lửa.
Đúng vậy, tôi về trễ mười lăm phút, cậu ta liền đốt nhà. Triệu gia giận dữ xáng cho tôi một bạt tay thật oan ức.
- Bách Hợp, hãy coi hậu quả sự chậm trễ của cô nè!“Là do xe hư chứ có phải là lỗi của tôi đâu!” Tôi oan ức lắm nhưng khôngtrả treo một tiếng. Nhìn cả dãy nhà xinh đẹp bốc khói đen mù mịt, tôicũng hiểu được Triệu gia tức giận đến cỡ nào. Nhưng con trai thì ông takhông dám đánh, nên đành trút lên tôi cho đỡ bực tức. Tôi phải nhịn, vìsau này còn cần điều tra ở chỗ ông ta nhiều thứ nữa. Trước mắt, tôi chưa thể rời khỏi nhà họ Triệu được.
Lục Bảo nằm trên giường, thoi thóp thật đáng thương. Nhìn thấy cảnh đó,tôi không sao ngăn nổi nước mắt mình. Tại sao cậu ta cứ thích đày đoạbản thân như vậy? Bàn tay bị gãy mới vừa tháo bột, hôm nay lại bị băngthành một cục trắng xoá nữa rồi. Cậu ta rất có thiên bẩm chơi đàn, tạisao không chút chú ý cẩn trọng giữ gìn thân thể. Nếu sau này những ngóntay thon dài, xinh đẹp ấy không thể tạo nên giai điệu du dương nữa thìsao? Tôi sẽ đau lòng đến chết mất.
- Cô về trễ. Và đây chính là hậu quả mà cô phải gánh lấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539600/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.