Nguyên tắc thứ nhất, không tranh giành khách. Vì Lục Bảo đi cùng với tôi, hẳnnhiên sẽ không có bất cứ Mai tử nào tiếp cận cậu ta. Trừ khi là cậu tagọi thêm, nếu không trong quán này sẽ chỉ có tôi tiếp Lục Bảo.
Tôi chọn lấy một góc ngồi ấm cúng trên gác, hai bên có vách che và thuận lợi nhìn thấy toàn sân khấu hết. Uống trà nóng và thưởng thức bánh ngọt là cách tốt nhất để xem hát vào mùa đông. Tôi hoàn toàn tin tưởng cáctiết mục tạp kỹ ở đây sẽ làm hài lòng Lục Bảo. Thậm chí cậu ta còn gõnhịp nhịp ngón tay khi nghe một bài hát vừa ý.
Đám đông bên dưới bắt đầu đông lên. Bọn họ uống rượu say sưa và ồn àohuyên náo. Đúng như tôi hứa, tất cả mọi người đều cười. Những gã đàn ông cười dâm đãng trêu ghẹo kỹ nữ. Các cô gái thì cười nũng nịu, liếc mắtđưa tình với khách hàng. Chỗ này là nơi mua bán niềm vui mà.
Lần đầu dẫn cậu chủ ra ngoài thành công, tôi được thưởng năm trăm đồng.Thời gian gần đây, Lục Bảo hoàn toàn là một người dễ chịu, không còn tấn công mọi người nữa. Dĩ nhiên là nếu họ biết điều cách xa cậu ta nămmét. Ngoại phạm vi đó thì có thể đi qua đi lại trước mặt cậu ta thoảimái. Nhưng Lục bảo vẫn thường nhìn những cô gái khác với một vẻ chánnản, không thân thiện.
Rất tiếc là khi ghé Hoa Mãn Lâu, tôi không có dịp tách ra để truyện tròvới Hồ Điệp. Nhưng thấy vẻ mặt bình thản của chị, tôi đoán rằng mọi việc cũng không có chút manh mối gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539598/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.