Có ai từng thấy một con mèo lao động vất vả hay chưa? Câu trả lời là chưađúng không. Vì vậy nhiệm vụ mỗi ngày của tôi là ăn no rồi nằm ngủ, nhưvậy mới giống mèo. Chỉ cần đừng ra khỏi phạm vi tầm mắt của thiếu gia,muốn làm gì cũng được. Ăn mỗi bữa sáu tô cơm, được. Thích ăn táo, có.Muốn chơi bong bóng, được luôn. Mèo tôi vui vẻ, thiếu gia vui vẻ. Thiếugia chịu uống thuốc, ông chủ vui vẻ. Ông chủ thưởng tiền, mèo tôi lạivui vẻ. Nói chung cái vòng lẩn quẩn vui vẻ đó kéo dài một tháng, cho đến khi tôi ngồi bên cửa sổ chép miệng. 
- Lá cây rụng hết rồi kìa. Muốn ra ngoài chơi quá! 
- Vậy thì đi! – Lục Bảo đột nhiên nói.Câu nói này khiến tôi ngạc nhiên muốn rớt cằm xuống. Lục Bảo mà chịu ra ngoài vào lúc banngày ư? Chuyện lạ khó tin. Tôi chỉ biết ngoài việc cậu ta ban ngày ngủ,ban đêm thức; thì kỵ nhất là đi ra ngoài lúc có nhiều người. Cậu takhông thích gặp con người, kể cả cha mình cũng thế. Đặc biệt là phái nữ, Lục Bảo ghét cay ghét đắng. Chỉ có tôi là ngoại lệ, vì tôi không phảicon người, cũng không phải phụ nữ. Tôi là con mèo. 
- Không đi nữa hả? Lục Bảo đứng bên giá áo khoát chờ đợi.Tôi ngay lập tức tung người ra khỏi chỗ ngồi, chụp lấy áo khoát mặc vào,cài nút áo giùm Lục Bảo, lấy khăn quấn cho cậu ta. Mỗi lần nhìn bàn tayvẫn còn bó bột kia, tôi lấy làm áy náy lắm. Thật ra hôm đó là do tôiphản ứng mạnh trước. Mấy hôm nay tôi không bỏ trốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539597/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.