Vị quản gia xoay chìa khoá trong ổ, nín thở, mở nhè nhẹ cánh cửa phòng ra. Tôi nuốt nước miếng nhìn không gian tối om bên trong. Triệu gia đứngđằng xa xua xua tay hối thúc. Được rồi, chết thì chết. Tôi lấy hết dũngkhí bước vào trong. Cánh cửa nặng nề đóng lại như cắt đứt luôn sợi dâycăng thẳng cuối cùng của mình.
Tôi cầm tay nắm cửa xoay thử. “Tốt, không bị khoá. Có chạy cũng dễ hơn!”
Đang là ban ngày nhưng bên trong tối om, rèm cửa che kín không để tí ánh sáng nào lọt vào. Trong phòng vẫn còn mùi khen khét của đám cháy từ hai hôm trước. Tối quá, tôi cứ có cảm giác đi vô một ngôi nhà ma vậy. Vừalen lén đi đến kéo một tấm rèm ra thì giọng nói nhừa nhựa, đục đục vangtới.
- Lại đây!Tôi liếc nhìn khối người núp trongbóng tối của căn phòng. Cậu ta đang ngồi trên giường, không thấy gì rõngoại trừ hai đôi mắt sáng. Tôi nhớ tới lần trước hình như cậu ta cũnggọi mình như vậy, lúc đó rất hiền dịu chứ không có đánh người. Mọi thứchỉ bắt đầu khi tôi có ý định bỏ đi mà thôi. Bắt chước lũ mèo nịnh nọt,tôi rón rén đi đến cạnh bên giường.
- Thiếu gia đại nhân. – Tôi ngoan ngoãn gọi.Một cánh tay giơ lên, tôi cảnh giác né người. Nhưng không có gì ngoài những ngón tay ngoắc ngoắc. Cái này thì tôi hiểu, ‘ngồi xuống’ đúng không?Thế là nô lệ ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, thiếu gia nhích ngườigần lại, gác đầu trên vai tôi.
Tất cả chỉ có thế, thời gian im lặng trôi qua một cách nặng nề. Tôi gồng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539596/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.