Mười lăm phút sau, đèn trong phòng chiếu tối xuống, đèn trên sân khấu bật sáng. Các cụ ông cụ bà đứng thành hai hàng trước sau, Lâm Thục Tú vừa là giọng hát chính vừa là người ngồi xe lăn, đương nhiên chiếm vị trí chính giữa hàng đầu tiên.
Ngu Cốc Thu ngồi cạnh Thang Tuấn Niên, lén liếc nhìn sắc mặt anh, rồi nghiêng lại gần, khẽ nói: “Biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”
Anh không biểu lộ cảm xúc gì mà hỏi: “Cây gậy dẫn đường của tôi đâu?”
Cô cười nịnh nọt: “Đợi họ hát xong em trả lại cho anh, rồi mình cùng đi.”
Trên mặt Thang Tuấn Niên hiếm khi hiện ra vẻ uất ức, anh muốn phản kháng! Thế là anh từ trong túi lấy tai nghe ra, nặng nề nhét vào tai mình để bịt lại.
Ngu Cốc Thu nhịn không được bật cười, trong lòng nổi lên ý định trêu chọc. Cô đưa tay ra, nhanh như chớp gỡ một đầu dây tai nghe của anh.
Thang Tuấn Niên kinh ngạc quay đầu lại. Dù đôi mắt anh không có tiêu cự, Ngu Cốc Thu vẫn cảm nhận được tiếng “khiếu nại” của anh từ chính động tác quay đầu đó.
Cô còn đang chờ anh nói gì đó, nhưng Thang Tuấn Niên không nói một lời, chỉ lặng lẽ quay đầu lại, lần theo sợi dây tai nghe rồi nhét vào tai trái.
Ngu Cốc Thu lại lặp lại chiêu cũ, một lần nữa gỡ tai nghe bên trái của anh.
Anh lại quay sang phía cô, chỉ là vẻ mặt đã nhiễm thêm chút bất đắc dĩ. Dù vậy anh vẫn không nói, kiên nhẫn đeo tai nghe trở lại.
Cô đã nhằm sẵn từ đầu, lập tức đưa tay ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-bien-ngap-ngan-nghiem-tuyet-gioi/5034315/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.