Anh vừa dứt lời, bầu không khí bỗng lặng đi hẳn.
Nhưng Ngu Cốc Thu lại cảm thấy thật ồn ào, ồn đến mức khiến cô nhớ về một mùa hè năm ấy, khi cô đi du lịch Nhật Bản một mình. Lúc vô tình ghé qua một ngôi đền treo đầy chuông gió, quay đầu nhìn lại, gió bỗng thổi lên, hàng chuông dưới mái hiên leng keng va vào nhau, tiếng này nối tiếng kia, hết va chạm chỗ này lại đến chỗ khác. Gió sớm đã ngừng, mà tiếng chuông vẫn ngân mãi chưa dứt.
Chu Thừa Ý nhún vai, phản ứng lại rồi nói: “Vậy à, đáng tiếc thật.”
Anh ta quay đầu hỏi Dương Cầm, giọng như thể chỉ thuận miệng: “Cô có thấy bà ngoại tôi đâu không? Tôi vừa nãy tìm trong phòng mà không thấy.”
Dương Cầm hoàn hồn sau cơn chấn động, nói: “Để tôi giúp anh tìm.”
Rồi cô ấy dẫn Chu Thừa Ý rời đi.
Ngu Cốc Thu nhìn về phía Thang Tuấn Niên còn đang ở lại, căng thẳng đến mức không biết nên làm sao: “Anh vừa rồi…”
Thang Tuấn Niên lúc này cũng để lộ chút căng thẳng, thần sắc không còn bình thản như khi nãy.
Anh nói: “Xin lỗi.”
“Sao lại xin lỗi?”
“Vì tôi đã tự ý nói những lời đó.” Thang Tuấn Niên khẳng định: “Anh ta là Chu Thừa Ý, đúng không?”
“…Anh nghe ra rồi à?”
“Ừ.”
“Vậy ra, lúc nãy anh là đang giúp em gỡ rối.”
Thang Tuấn Niên giải thích: “Anh ta chắc là có chút ý khác với em. Nhưng tôi nghĩ em không muốn dính dáng gì tới nhà họ. Trong tình huống không thể để lộ thân phận, để anh ta hiểu lầm như vậy là cách tốt nhất.”
Ngu Cốc Thu rùng mình, toàn thân nổi da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-bien-ngap-ngan-nghiem-tuyet-gioi/5034314/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.