Có lẽ là vì cô nói quá nhỏ nên Thang Tuấn Niên thật sự không nghe rõ, cũng có lẽ là anh nghe rõ rồi nhưng cố tình giả vờ không hiểu. Tóm lại, với câu nói hơi vượt quá giới hạn ấy của cô, phản ứng mà Thang Tuấn Niên đưa ra là—
“Cô nói gì cơ?”
Ngu Cốc Thu cắn nhẹ môi.
Rất nhanh, cô giả vờ như không có gì xảy ra, nói: “Tôi nói là tôi gắp cho anh con tôm.”
Đũa của Thang Tuấn Niên khẽ chạm vào thành bát, anh gật đầu: “Cảm ơn.”
Anh ăn rất nho nhã, dù chậm rãi nhưng ăn sạch sẽ. Nếu không nhìn vào đôi mắt của anh, thật khó mà tưởng tượng được người này từng bị mù.
Ngu Cốc Thu nhìn anh ăn hết sạch một bát cơm, cảm thấy được nể mặt nên hỏi anh có muốn thêm không. Anh khẽ lắc đầu, và còn nhất quyết phải rửa sạch bát đũa trước khi rời đi.
Cô thuận theo anh, nhân lúc Thang Tuấn Niên đang rửa bát liền vào phòng ôm ra một thứ gì đó đặt lên ban công.
Đợi đến khi anh rửa xong và gọi tên cô, Ngu Cốc Thu lại không trả lời.
Thay vào đó, từ phía ban công sát bếp vang lên một tiếng “đoàng” giữa không trung.
Đoàng đoàng— lại thêm hai tiếng nữa, hình như có thứ gì đó đang liên tiếp nổ tung trên bầu trời.
Thang Tuấn Niên còn chưa kịp phản ứng, Ngu Cốc Thu đã đẩy nhẹ lưng anh ra đứng bên mép ban công.
“Đây là bài kiểm tra hôm nay tôi ra cho anh.” Cô ngẩng mặt nhìn lên trời, “Khó khăn lắm mới mời được anh tới, nên hôm nay khỏi phải dùng điện thoại thu âm lại nữa. Chắc dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-bien-ngap-ngan-nghiem-tuyet-gioi/5034289/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.