“Đồ ăn giao tới rồi!”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Ngu Cốc Thu vội chạy ra mở cửa, mang món lẩu cay tiết vịt được giao tới vào bếp, rồi múc ra bát khác.
Chỉ đi ra đi vào một chuyến, tim cô vẫn đập nhanh, nhưng giờ đó chỉ là nhịp tim tăng do vận động, hoàn toàn không liên quan gì đến Thang Tuấn Niên nữa.
Còn về phần Thang Tuấn Niên, anh chỉ vội vàng nói một câu xin lỗi, sau đó cúi đầu đi tìm vòi nước, chẳng chút bối rối, mà cũng chẳng nhìn thấy sự bối rối của cô.
Ngu Cốc Thu vốn định lại gần hướng dẫn anh, nhưng lại sợ hai người vô tình chạm tay lần nữa, nên chỉ dùng giọng nói để chỉ vị trí, đồng thời chăm chú quan sát động tác của anh.
Trong ánh nhìn ấy, cô nhìn kỹ được bàn tay của Thang Tuấn Niên.
Trong ký ức, anh có một đôi tay đẹp như khuôn mặt vậy, đôi tay ấy hợp với đồng hồ danh tiếng, ngọc trai, nhẫn bạc, chỉ những thứ tao nhã như thế mới xứng đi cùng.
Nhưng bàn tay hiện lên trong tầm mắt cô lúc này, từ gốc bàn tay, đầu ngón, đến kẽ ngón cái, có mấy chỗ chai sạn rõ ràng, còn những chỗ mờ hơn thì càng nhiều.
Đó là dấu vết bị số phận mài giũa qua năm tháng.
Không chỉ thế, còn có vài vết sẹo không biết là do đâu mà có, có cái giống vết dao, có cái như vết bỏng.
Mãi đến khi Thang Tuấn Niên hỏi cô có cần anh giúp cắt măng tây không, cô mới chợt nhận ra điều gì đó, bèn hỏi: “Vết thương trên tay anh… là do nấu ăn để lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-bien-ngap-ngan-nghiem-tuyet-gioi/5034288/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.