Bước vào đại điện sáng rực đèn đuốc, đột nhiên không
khí đượm mùi sát khí.
Ung dung tiến vài giữa đại điện, Mặc Uyên nhíu mày,
nhìn về phía đế vương đang ngự trên ngai vàng, thần sắc nghiêm nghị, trên tay cầm
một cuộn trúc thư , cả hai cùng nhìn nhau, không
khí cực kỳ nặng nề, “Hừ” một tiếng, mớ thẻ tre trong tay nam nhân kia bay
ra mang theo sự tức giận cực độ, trong nháy mắt tất cả rơi lả tả dưới chân Mặc
Uyên.
Sau tiếng hừ lạnh lùng của đế vương, một đám
quân sĩ tiến tới, vây xung quanh, trong nháy mắt, đao gươm khắp nơi tua tủa hướng
vào, như muốn lấy mạng hắn cùng với nữ nhân dị tộc đang đứng bên cạnh.
Uất Trì Tuyết lộn người một cái, một luồng lãnh khí
bay ra , khoảng khắc như ngưng đọng.Trong phú chốc, hơn mấy chục thanh kiếm đã
kề sát trên cổ nàng
Mặc Uyên có chút giật mình, nhìn vào toán quân lính
đang hướng tới kia, chỉ mỉm cười không nói!
“Yêu nữ lớn mật!”âm thanh giận giữ chói tai vang lên
trên đại điện, như thể một Đại tướng thống lĩnh ba quân, bộ râu quai nón
bao quanh khuôn mặt lộ ra sự tàn bạo, “ Ngươi chính là bọn man di Hồ Duệ tộc ,
đã bội tín phá vỡ hiệp ước,hôm nay còn mặt mũi nào bước chân vào chánh điện!
Còn dám cả gan làm loạn!”
Âm thanh to lớn toát ra sự giận dữ tột đỉnh, phút chốc
làm rung chuyển cả đại điện.
Uất Trì Tuyết nhìn thân hình vạm vỡ như một võ tướng, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không thèm đếm xỉa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537173/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.