“Như ngươi mong muốn…” Môi hắn khẽ tràn ra bốn chữ,
thanh âm nhẹ như gió mát.
Dưới ánh trăng, nam tử thần thái ưu nhã kia khẽ
buông nụ cười yếu ớt, hắn mơ hồ cảm thấy được trò hề này cuối cùng đã tới
lúc kết thúc, trong lòng hắn thấy vài phần thoải mái, rốt cục, hắn đã có thể
cho Lạc Nhi một lời giải thích hoàn mỹ, nàng đã làm cho hắn biết đau triệt tâm
can, rốt cuộc cũng đã có thể nhẹ nhàng, mỉm cười kết thúc…
Chỉ là, hắn rốt cuộc không thể yên lòng. Không bỏ xuống
được hình ảnh yêu thương khắc cốt ghiu tâm kia, không bỏ xuống được ràng trong
bụng nàng vẫn còn mang cốt nhục của hắn.
Cho dù mới vừa đây, một trận long trời lở đất, gió nổi
mây vần, thì hắn vẫn tâm nguyện cho nàng được bình an vô sự.
Thị vệ từ phía sau bước đến, trầm giọng nói: “Vương
gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!”
Đôi mắt thâm sâu chậm rãi hạ xuống, Mặc Uyên lướt
nhìn tất cả mọi người thần sắc khác nhau trong đình viện, dường như tất cả mọi
người khiến mình quan tâm đều đã tụ tập lại đây. Trong bóng đêm, thiếu niên nắm
chặt tay, cặp mắt trong trẻo vừa không muốn, vừa lo lắng, vừa muốn nói lại
thôi.
“Kỳ Nhi, bảo hộ nàng cho tốt…” Sát vai lại bên người
thiếu niên, Mặc Uyên khẽ nói nhỏ, mấy chữ lượn lờ như màn khói trong không
trung, trong nháy mắt liền tan biến.
Trong lúc mơ hồ, hắn chợt phát hiện ra bờ vai thiếu niên này đã trở nên vững chãi , vầng trán non nớt kia không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537172/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.